Khẩu trang của soái ca mỹ nữ thiết kế hoa hòe hoa sói như vậy?
Đó sẽ không phải là kim cương giả hai đồng một đống một đống bán trên vỉa hè đó chứ?
Đặc biệt là Chu Sơ Hành đã quen trưng ra gương mặt không cảm xúc, lại đeo chiếc mặt nạ như này, càng lộ ra chút kỳ quái.
Anh có thể cảm nhận được những ánh mắt, đau đầu.
Quay đầu nhìn sang, Lương Kim Nhược hiển nhiên không chút kiêng dè, đôi mắt xinh đẹp đang thích thú quan sát tình huống bên trong.
Cô quay đầu, “Nhìn em làm gì, em cũng là tới lần đầu, không biết làm thế nào.”
Chu Sơ Hành nhạt giọng, “Hiển nhiên, anh cũng là lần đầu.”
Lương Kim Nhược không nhịn được cười, lâu rồi mới nhìn anh đeo khẩu trang còn rất vui tai vui mắt như vậy, trong cấm dục tăng thêm chút tiên khí.
Đáng tiếc không cho cô chụp ảnh.
Hia người liền giống như những cặp đôi bình thường khác, cuối cùng xếp hàng trong đại sảnh.
Rất nhanh liền đến lượt bọn họ, phải đi chụp ảnh trước, Lương Kim Nhược đã lên mạng tra qua, đặc biệt chọn một chiếc váy liền thân màu trắng.
Khi đến chỗ chụp ảnh, nhân viên công tác nói: “Trước hết hai người sửa sang lại một chút.”
Lương Kim Nhược nhớ tới chiếc hoa tai trong túi xách của mình, nhẹ giọng: “Chu Sơ Hành, anh chờ chút, em mang cái này cho anh đã.”
Chu Sơ Hành cau mày, linh cảm không lành.
Quả nhiên, chỉ thấy trong lòng bàn tay trắng nõn xuất hiện ba chiếc hoa tai, đơn giản tao nhã.
“Anh muốn xuất hiện trong cùng một tấm hình với em, thì phải mang đồ đôi với em.” Lương Kim Nhược lời nghiêm lẽ chính: “Mau chọn một cái đi.”
Chu Sơ Hành mặt không đổi sắc, “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Lương Kim Nhược tự mình quyết định chọn một chiếc hoa tai màu bạc, vẫy vẫy tay: “Chu tổng, để phu nhân tương lai phục vụ cho ngài, không cần khách khí.”
“Không cần đâu.”
“Anh cần.” Lương Kim Nhược nói: “Đây là một yêu cầu trong một số yêu cầu.”
Chu Sơ Hành mắt đối mắt với cô, “Chiêu Chiêu, đừng nháo.”
Lương Kim Nhược nghiêm túc nói: “Em không hồ nháo.”
Chu Sơ Hành nhìn cô một lúc lâu, giọng nói trầm thấp: “Em không thể đeo lên, mặc dù chưa tịt hoàn toàn, nhưng cũng đã không xuyên được nữa.”
Lương Kim Nhược bán tín bán nghi.
Có điều anh nhỏ giọng nói chuyện với cô như vậy, có chút không chống cự được.
Nhân viên công tác ở cách đó không xa rất hiếm khi nhìn thấy một cặp đôi có giá trị nhan sắc cao như vậy, chẳng qua, cô ấy xem mà không hiểu cách tương tác của cặp đôi này lắm.
Vả lại, cô gái na ná như ảnh hậu Thẩm Hướng Hoan.
“Xong rồi chứ?” Nhân viên công tác dùng giọng ấm áp nhắc nhở: “Phải bắt đầu chụp rồi. Hai vị dựa sát hơn một chút, biểu cảm phải tươi cười, chàng trai không cần nghiêm túc như vậy.”
Lương Kim Nhược phì cười.
Chu tổng nghiêm túc vậy mà cũng có ngày này.
Nhân viên công tác nói: “Đúng, anh xem vợ anh vẫn luôn rất vui vẻ.”
Lương Kim Nhược bị nói như vậy, mặt đỏ lên một chút, càng có vẻ kiều diễm hơn.
Sau khi chụp ảnh xong, nhân viên công tác nhân cơ hội nói: “Quý cô này trông hơi giống một đại minh tinh, cũng xinh đẹp như cô ấy vậy.”
“Là Thẩm Hướng Hoan sao?” Lương Kim Nhược hỏi.
“Đúng đúng đúng.”
Lương Kim Nhược mím môi cười: “Đương nhiên giống rồi, tôi là con gái của bà ấy.”
Thừa nhận một cách thoải mái hào phóng.
Từ trước tới nay cô đều luôn tự hào về mẹ của mình.
Nhìn thấy hai mắt mở lớn của nhân viên công tác, Lương Kim Nhược xuỵt một tiếng: “Tôi nói cho cô biết rồi, có thể giữ bí mật không?”
“Đương nhiên có thể.” Nhân viên công tác nói.
“Cảm ơn.”
Thấy hai người đi xa, nhân viên công tác lại nghĩ đến dung mạo của người đàn ông kia, trong lòng kinh ngạc cảm thán, nhìn vào khí chất không bình thường, không biết là thân phận gì.
Từ chụp ảnh đến lấy giấy được giấy hôn thú, chỉ trong thời gian ngắn ngủn, Lương Kim Nhược đang cầm cuốn sổ màu đỏ nho nhỏ, tầm mắt dịch đến cuốn sổ đỏ của Chu Sơ Hành.
“Đưa cho anh đi.” Chu Sơ Hành đột nhiên nói.
“Để làm gì.” Lương Kim Nhược hỏi.
Chu Sơ Hành không nhanh không chậm nói: “Em dễ vứt lung tung.”
Lương Kim Nhược mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng tính cách của anh quả thực nghiêm cẩn, ngẫm nghĩ, đưa cho anh: “Cho anh cho anh.”
Ra khỏi Cục Dân Chính, cô lại đeo khẩu trang lên.
Chu Sơ Hành rõ ràng sẽ không đeo nữa, mặc kệ cô chỉ thẳng trời, lôi bông hoa ra nói, anh cũng không bị lay động, làm như không nghe thấy.
Cuối cùng Lương Kim Nhược chỉ nói một câu: “Chu tổng, anh điếc rồi hả?”
Lúc này Chu Sơ Hành mới thong thả đáp: “Vẫn còn có thể nghe thấy.”
Anh liếc nhìn thời gian, đã hơn 11 giờ, không cần đến công ty nữa, mà là hỏi: “Bà Chu muốn ăn gì?”
Lương Kim Nhược vẫn chưa từ trong tiếng này hoàn hồn lại được.
Cô búng ngón tay, “Đừng gọi như vậy, em sợ.”
Chu Sơ Hành nhàn nhạt nói: “Công chúa còn có thể sợ cái này?”
Lương Kim Nhược: “……”
Đến rồi, lại bắt đầu rồi.
Vì thế cô đã đưa ra một nhà hàng giá cả cao ngất ngưởng, tỏ rõ thịt Chu tổng một chầu một cách hợp pháp.
Đương nhiên, Chu tổng không cho là vậy.
Lương Kim Nhược giẫm trên đôi giày cao gót của mình trực tiếp vượt qua anh đi trước.
–
“Sư phụ, thầy xác định có thể hóng được Trương Ngải Khuynh?”
Trong quán ăn (kiểu HongKong) trên tầng hai đối diện Cục Dân Chính, một thanh niên gầy gò hỏi: “Đại minh tinh sẽ không lộ liễu vậy đâu nhỉ? Chúng ta đều đã ngồi xổm nửa tháng trời rồi.”
“Sao không thể, cô ấy lại không thể đăng ký kết hôn ở nhà được, nhất định phải tới đây, đây chính là tin tức tôi phải tốn nhiều tiền như vậy mới mua được.”
Người đàn ông có ria mép ở đối diện anh ta xòe ra 5 ngón tay.
“Thấy cậu không tồi nên tôi mới nói cho cậu biết, với cả, cái nghề săn ảnh này, ngồi xổm mấy tháng nữa năm đều có, mới có nửa tháng cậu đã không chịu nổi rồi?”
“Chiếc xe đỗ ở cửa thực không tồi, có tiền thật tốt.” Anh ta lẩm bẩm.
Thanh niên gầy gò chỉ về phía đối diện: “Thầy xem người kia có giống không? Em thấy nửa gương mặt ngoài khẩu trang rất đẹp……”
Ria mép tùy tiện liếc qua, ánh mắt sáng lên.
Có điều hai giây sau lại thất vọng nói: “Không phải, mỹ nữ xinh đẹp trong đời thường cũng rất nhiều, vị này cũng không thua kém gì minh tinh.”
Anh ta đang uống nước, lại nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi từ phía sau đi ra, ánh mắt lập tức trừng thẳng: “Chụp, chụp! Mau!”
Thanh niên gầy gò rất nhanh tay, vội vàng bấm chụp liền mấy tấm.
Khi nhìn lại, người đàn ông thân hình thon dài trong ống kính đã lên xe rồi, sau đó chiếc xe kia liền biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
Ria mép kích động đến mức run cả tay: “Chụp được chưa?”
“Chụp được rồi. Nhưng mà sư phụ, chụp một người đàn ông làm cái gì, mặc dù trông có chút đẹp trai.” Thanh niên gầy gò khó hiểu.
“Cậu thì hiểu cái đếch gì.”
Ria mép nhận lấy máy ảnh, nhìn lại gương mặt rõ nét trong ảnh chụp, trái tim đều sắp bật ra ngoài.
Không ngờ thật không ngờ!
Anh ta vậy mà chụp được Chu tổng của Trung Thế!
Chu tổng thế mà lại đến Cục Dân Chính!
Ngoài kết hôn ra thì còn có thể làm gì, trên tay anh vẫn còn có cuốn sổ đỏ trông như chứng nhận kết hôn.
Đáng tiếc, không có chụp được người phụ nữ xinh đẹp ở phía trước kia, cùng lên một chiếc xe, nhất định chính là bà Chu mới nhậm chức.
Ria mép vừa nghĩ tới đây, lập tức đứng dậy: “Đi thôi, về nhà thôi.”
Còn cần ngồi xổm đợi minh tinh gì chứ.
–
Sau khi ăn cơm xong, Lương Kim Nhược dặm lại lớp trang điểm.
Chu Sơ Hành ngồi ở đối diện, thu hết động tác của cô vào đáy mắt, thoạt nhìn trông giống như không đánh phấn, nước da trắng như tuyết, lộ ra phớt hồng, cánh môi ẩm ướt.
Trông có vẻ ngoan hơn một chút so với bình thường.
Đương nhiên, đây là ngoài mặt.
“Buổi chiều anh muốn đến công ty hả?” Lương Kim Nhược thu dọn đồ đạc, thuận miệng hỏi: “Bản kế hoạch của em chắc đã gửi qua rồi nhỉ.”
Chu Sơ Hành nói: “Trung Thế sẽ thẩm định.”
Lương Kim Nhược chớp mắt; “Vậy tiêu chuẩn của các anh là như thế nào?”
“Đến lúc đó em sẽ biết thôi.” Chu Sơ Hành ánh mắt ung dung, hỏi: “Có điều em xác định muốn anh báo trước cho em biết?”
“Bỏ đi, đừng nói.” Lương Kim Nhược hơi động chóp mũi.
Dù sao bây giờ bản kế hoạch có lẽ đã đưa qua rồi, câu hỏi tiêu chuẩn này cũng vô dụng, hai ngày nữa sẽ có kết quả.
Cô chính là học được kinh nghiệm từ trong bản kế hoạch trước đây của Chu Sơ Hành, tóm lại sẽ không đến nỗi một chút cũng không dùng được đâu nhỉ.
Sau khi bỏ qua đề tài này, Lương Kim Nhược bảo anh đưa cô đến Lương Thị, vừa hay thuận đường —— Đương nhiên, không thuận đường cũng phải đưa.
Không biết những cặp vợ chồng tân hôn khác có phải cũng như vậy hay không, sau khi đăng ký xong còn phải quay về công ty của mình, cực kỳ giống như hoàn thành nhiệm vụ kết hôn.
Cô cảm giác mình hiện giờ hình như cũng chẳng có thay đổi gì.
Trước và sau khi đăng ký xong chẳng có gì khác biệt, nên nói chuyện thế thế nào với Chu Sơ Hành thì vẫn nói như thế ấy, hoàn toàn không có cảm giác tân hôn.
Lương Kim Nhược nghĩ như vậy, trên đường thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Chu Sơ Hành.
Trước khi xuống xe, Chu Sơ Hành đột nhiên gọi cô lại: “Buổi tối có rảnh không?”
Lương Kim Nhược không rõ nguyên do, “Buổi tối? Có á.”
Chu Sơ Hành ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Buổi tối anh đến đón em.”
Lương Kim Nhược: “?”
Chủ động như vậy?
Bốn mắt nhìn nhau, Lương Kim Nhược hiểu rõ thâm ý của câu hỏi này.
Cộng cả lần trước cô thả thính thất bại, cuộc sống về đêm của bọn họ dường như đã đình trệ bốn đêm rồi.
Vốn dĩ Lương Kim Nhược còn đang rất cảm động trong nháy mắt liền động lòng nữa, thấy ánh mắt của anh cũng không đúng.
“Em lại không rảnh rồi, đột nhiên nhớ ra tối nay có hẹn với một người bạn.” Cô ra hiệu ngầm với anh.
Chu Sơ Hành chậm rãi hỏi: “Hẹn em trong đêm tân hôn?”