Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 24.1: Tân hôn.

Cục, Cục Dân Chính?

Ban đầu khi Lương Thanh Lộ vừa nghe được ba chữ này, hoàn toàn không có phản ứng, bởi vì thật sự quá bất ngờ đối với cô ta.

Nhưng cô ta vẫn vô thức lùi lại một bước.

Chính là một bước này, chiếc xe trước mắt đã rời khỏi bên cạnh cô ta, lao thẳng về phía xa, rất nhanh biến mất trong dòng xe cộ.

“Píp.”

Vẫn là tiếng còi xe gần đó đánh thức cô ta, cô ta bần thần, gọi điện cho Phương Lan Như: “Mẹ, Chu Sơ Hành muốn đến…… Cục Dân Chính?”

Với ai?

Trong đầu Lương Thanh Lộ đột nhiên bật ra hai chữ này.

Phương Lan Như gần như có cùng suy nghĩ với cô ta, sau khi dọn đến biệt thự mới, hoa viên của bà ta vẫn đang trong quá trình trùng tu, chỉ có thể đợi ở nhà.

Vốn dĩ ở Bắc Kinh cũng không có mấy phu nhân nhà giàu bằng lòng qua lại thân thiết với bà ta.

“Cục Dân Chính? Sao con biết được?” Bà ta hỏi.

“Con vừa mới nhìn thấy anh ta ở Trung Thế, anh ta tự nói.” Tim Lương Thanh Lộ đập thình thịch, “Mẹ, có phải Lương Kim Nhược hay không?”

Phương Lan Như trầm ngâm, sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Bà ta tưởng lần trước Chu Sơ Hành giúp Lương Kim Nhược là nể mặt Thẩm Hướng Hoan, dù sao sau này bọn họ cũng không cùng xuất hiện gì nữa.

Nhưng nếu nói đến Cục Dân Chính, bà ta chỉ có thể nghĩ tới một mình Lương Kim Nhược.

Nếu như nó liên hôn với Chu gia, vậy đúng là bất lợi quá lớn với bọn họ.

Phương Lan Như trầm giọng: “Con thử hỏi trong công ty xem, hôm nay Lương Kim Nhược có đến hay chưa.”

Bản thân Lương Thanh Lộ bây giờ đang có một mớ suy nghĩ hỗn độn, hoang mang lo sợ, cũng không nghĩ đến chuyện bản kế hoạch, mau chóng gọi điện đến Lương Thị.

Cô ta ở bên trong một năm, dĩ nhiên có người quen của mình.

“Hôm nay Lương tổng hình như vẫn chưa tới, có điều bình thường buổi sáng cô ấy đều không tới sớm, cũng chỉ có mấy ngày nay đến sớm hơn chút.”

Trong Lương Thị bây giờ, Lương Lập Thân được gọi là Chủ tịch Lương, Lương Kim Nhược chính là Lương tổng duy nhất, về phần Lương Thanh Lộ, một chức vị râu ria.

“Ờm, tôi biết rồi.”

Cúp máy, sắc mặt Lương Thanh Lộ dần trở nên khó coi.

Cô ta siết chặt quai túi xách, bản kế hoạch để bên trong còn chưa được người thứ ba nhìn thấy, thậm chí ngay cả cơ hội trình lên cũng không có.

Đứng ở ven đường hồi lâu, cô ta đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày Lương Thị đến Trung Thế, cô ta thay đổi ý định, lập tức đi về hướng Lương Thị.



Bên trong Đàn Duyệt Phủ, Lương Kim Nhược cuối cùng cũng chọn được váy.

Hôm nay cô đặc biệt trang điểm kiểu tâm cơ trang(*), sau khi chọn được hoa tai, nhìn thấy chiếc hoa tai dưới bàn kính, suy nghĩ một chút, chọn ra ba chiếc đơn giản bỏ vào túi xách.

(*)Tâm cơ trang: Kiểu trang điểm theo hướng tự nhiên nhất, trang điểm mà nhìn như không trang điểm

Khi xuống lầu, Lương Kim Nhược đang đối mặt với vách tường thang máy, đột nhiên có chút căng thẳng.

Thẩm Hướng Hoan trước khi qua đời đã từng căn dặn cô, không cần cưỡng cầu nhân duyên, mình thích là được, chỉ cần nhìn đó là người tốt hay xấu.

Cô cảm thấy…… Chu Sơ Hành chắc hẳn là măng tốt nhỉ.

Nếu như mẹ cũng ở đây thì tốt rồi.

Lương Kim Nhược chậm rãi chớp chớp mắt, cửa thang máy vừa mở, cô lập tức khôi phục thành tiểu công chúa rực rỡ tươi đẹp kia.

Chiếc xe dừng ở dưới lầu Đàn Duyệt Phủ.

Cư trú ở chung cư này đa số là con nhà giàu, đương nhiên, cũng có ngoại lệ, ví dụ như minh tinh hạng A tương đối hot.

Chiếc xe đột nhiên dừng lại, mọi người đều nhìn sang.

Tài xế đang khom lưng ngó, nhìn thấy bóng dáng yểu điệu của Lương Kim Nhược, lập tức cười lên: “Bà chủ đến rồi.”

Lương Kim Nhược lập tức dừng bước chân, mắt đẹp cứng lại.

“Anh gọi tôi là cái gì?”

Tài xế rất bình tĩnh: “Bà chủ.”

Mặc dù Lương Kim nhược đã sẵn sàng đi đăng ký kết hôn với Chu Sơ Hành, nhưng vẫn chưa thật sự sẵn sàng để cho tất cả mọi người biết.

“……Vẫn chưa đâu.”

Gọi thế khiến cô cực kỳ sợ hãi.

Vừa nghe đã biết cô từ một thiếu nữ độc thân biến thành thiếu nữ đã kết hôn rồi.

Lương Kim Nhược xoa xoa cánh tay, khẽ mỉm cười: “Gọi tôi là Lương tổng.”

“Vâng ạ, Lương tổng.” Tài xế gật đầu, mở cửa xe cho cô.

Cuộc nói chuyện của họ tự nhiên đã sớm rơi vào tai Chu Sơ Hành, anh không hề lên tiếng đính chính, hoặc phản bác bất cứ điều gì.

Lương Kim Nhược lên xe, nhân lúc tài xế còn chưa lên, nhỏ giọng hỏi: “Anh dạy à?”

Chu Sơ Hành kiên nhẫn nói: “Anh còn chưa nhàn rỗi như vậy.”

Lương Kim Nhược khịt mũi.

Không nói dạy hay không, sao cứ phải là nhàn rỗi.

Đầu cô lắc lư ở trước mặt anh, Chu Sơ Hành vốn chỉ để ý đến chiếc váy cô mặc và gương mặt của cô, đột nhiên nhìn lướt qua tóc của cô.

Trên mái tóc đen nhánh, cây trâm màu bạc vô cùng rõ ràng.

Rất quen mắt.

Lương Kim Nhược thấy anh chú ý đến, làm bộ làm tịch quay đầu lại cho anh xem, “Sao nào, đã phát huy tác dụng đặc biệt.”

Cô vừa động, một cánh hoa trên cùng liền tỏa sáng lấp lánh.

Tầm mắt Chu Sơ Hành quay trở lại trên gương mặt cô.

Kỳ tư diệu tưởng(*), trái lại rất phù hợp.

(*)奇思妙想 – Kỳ tư diệu tưởng: ý tưởng độc lạ nhưng tuyệt vời, tuyệt diệu



Từ Đàn Duyệt Phủ đến Cục Dân Chính tính cả thời gian kẹt xe thì nhiều nhất không quá 20 phút.

Trên đường, Lương Kim Nhược đánh giá bộ dạng hôm nay của Chu Sơ Hành, trêu ghẹo hỏi: “Chu tổng, hôm nay anh có trang điểm không?”

Chu Sơ Hành cau mày, “Không có.”

Lương Kim Nhược hỏi, “Ờ, vậy đợi lát nữa anh không ăn ảnh, bị em áp diễm thì phải làm sao.”

“……”

Chu Sơ Hành không thể hiểu được suy nghĩ của cô.

“Không so được với em.” Anh thuận miệng.

“Tất nhiên.” Lương Kim Nhược lại móc ra chiếc gương nhỏ, soi soi, lại sửa sửa tóc, nghĩ tới điều gì, “Anh xin nghỉ buổi sáng sao?”

Chu Sơ Hành ừ một tiếng.

Lương Kim Nhược đột nhiên quay đầu lại, “Từ công ty đến?”

Chu Sơ Hành gật đầu.

Lương Kim Nhược tặc lưỡi: “Em biết ngay, cuồng công việc mà.”

Tiếng của cô khi nói bốn chữ cuối cùng rất nhỏ.

Nhưng hai người vốn đều ngồi ở hàng ghế sau, khoảng cách ở giữa gần như vậy, Chu Sơ Hành nghe được rõ rành rành, ánh mắt hơi động.

Lương Kim Nhược tán thưởng xong, lại bắt đầu xem ảnh tự sướиɠ trước đó của mình.

Những thứ như ảnh tự sướиɠ này, vừa chụp xong xem sao cũng đều thấy rất hoàn mỹ, một khi qua một khoảng thời gian, có thể sẽ cảm thấy không như ý.

Có điều, cô chưa bao giờ gặp loại khốn đốn này.

Lương Kim Nhược trực tiếp đăng ảnh lên Weibo.

Bình thường Weibo của cô do Mẫn Ưu quản lý, cũng chỉ khi mình rảnh mới có thể lên chơi, một bài Weibo duy nhất vẫn là ảnh check-in trước đó.

Đã có hàng trăm nghìn lượt thích.

Ảnh tự sướиɠ vừa đăng lên, đã có không ít bình luận chú ý của cư dân mạng.

[Tiểu công chúa đẹp quá đi!]

[Có dám để lộ cả mặt không?]

[Cùng một góc độ tôi chụp ra chính là góc chết……]

[Trầm cài đẹp quá đi, là thứ gì vậy, nhìn trông giống hoa bạc?]

[Cô gái kính hiển vi tới rồi, trông giống như kim cương?]

[Dùng kim cương làm trâm cài?]

[Đừng nói nữa, tôi cũng muốn cài!]

Bản thân ánh mắt của cư dân mạng đã lợi hại, trong vòng mấy phút đã phân tích ra chiếc trâm cài trên đầu Lương Kim Nhược là cái gì.

Về phần bản thân cô, đã tới bên ngoài Cục Dân Chính rồi.

Lương Kim Nhược lấy từ trong túi xách ra một chiếc khẩu trang tinh mỹ(*), lại đưa một chiếc khác cho Chu Sơ Hành, “Đeo lên, phải cẩn thận!”

(*)tinh mỹ: tinh xảo đẹp đẽ

Chu Sơ Hành nhìn thấy rõ ràng mặt trên của chiếc khẩu trang này được nạm kim cương.

Có lẽ là do anh nhìn chằm chằm quá lâu, Lương Kim Nhược ho nhẹ một tiếng: “Nhìn cái gì, không đẹp hả, sử dụng kim cương vụn anh cầu hôn đấy.”

Ấn đường Chu Sơ Hành giật giật, “Đáng đồng tiền.”

Rất dối lòng.

Lương Kim Nhược làm như không nghe ra, sau khi tự đeo lên, đường viền phía trên tỏa sáng lấp lánh, giống như khẩu trang hoa đang thịnh hành gần đây.

Khẩu trang hoa là kiểu như này nè, nhưng chị mềnh không dùng hoa mà chơi hẳn kim cương, chói mù mắt luôn =)))

Chẳng qua cô không sử dụng hoa.

Lương Kim Nhược thấy anh không hề nhúc nhích, thúc giục nói: “Đeo nha, em cũng được coi là một nửa nhân vật công chúng, có thể bị cẩu tử(*) chụp, lên hot search cùng với mẹ em.”

(*)Cẩu tử 狗仔: thợ săn ảnh, paparazzi

Chu Sơ Hành nhất thời cạn lời.

Tài xế liếc mắt nhìn chiếc khẩu trang của bà chủ tương lai từ kính chiếu hậu, cảm thấy Chu tổng chết cũng không thể nào đeo được, để đường đường tổng tài của Trung Thế đeo thứ hoa hòe lòe loẹt như này……

Anh ta vẫn chưa nghĩ xong, đã thấy người đàn ông đeo lên rồi.

Mặt mày lãnh đạm lộ ra trên một đường kim cương.

Lương Kim Nhược vuốt cằm quan sát một chút, đột nhiên bật cười, “Chu Sơ hành, đừng nói, anh cũng chỉ kém hơn em có chút xíu xiu như vậy thôi.”

Chu Sơ Hành nhàn nhạt liếc nhìn cô, “Đi thôi.”

Anh quyết định đánh nhanh thắng nhanh.

Lương Kim Nhược che giấu cánh môi đang cong lên bên dưới chiếc mặt nạ, “Nếu không chúng ta chụp tự sướиɠ một tấm trước nhé, anh cảm thấy thế nào?”

Chu Sơ Hành nói thẳng: “Anh cảm thấy chẳng ra sao cả.”

Lương Kim Nhược mắng anh: “Nhỏ mọn.”

Cô lập tức xuống xe.



Người ở Cục Dân Chính hôm nay không nhiều không ít.

Lương Kim Nhược vừa xuống xe không bao lâu, liền thấy một đôi nam nữ đang cãi nhau ở cửa, kêu gào khản cổ, hiển nhiên là hôn nhân đã đi đến hồi kết.

Cô nhìn mà sợ hãi.

Dường như quay trở về sáu năm trước, Thẩm Hướng Hoan cũng thất vọng như thế, trước giờ bà và Lương Lập Thân đều ôn hòa như nước, lại cãi nhau ầm ĩ.

Chu Sơ Hành đi đến bên cạnh cô, theo tầm mắt của cô nhìn qua, khẽ nhíu đầu mày, nắm lấy tay cô, “Đi thôi.”

Lương Kim Nhược hoàn hồn, “Ừm.”

Bước vào đại sảnh, không còn nghe thấy tiếng cãi vã nữa.

Các đôi nam nữ đến rồi đi vốn đều không có tâm tư nhìn người khác, nhưng chờ khi thoáng nhìn thấy người đến lần này, đều có chút sững sờ.

Đây là ăn mặc kiểu gì vậy?