Vốn chính là ăn không nói có, bây giờ bị Chu Sơ Hành dùng “đêm tân hôn” để nhắc nhở, Lương Kim Nhược cũng cảm thấy hình như mình có hơi quá đáng.
Ngày đầu tiên đăng ký kết hôn, thực sự cần cẩn thận tiến hành quan hệ vợ chồng.
Lương Kim Nhược làm bộ làm tịch sửa lời: “Được thôi, em sẽ nói cô ấy hẹn lại lần sau.”
Chu Sơ Hành không chút để ý: “Đối phương sẽ không tức giận chứ?”
Lương Kim Nhược hừ hừ hai tiếng, anh cũng biết là cô nói hươu nói vượn, thế mà lại còn bám riết không buông: “Đâu có ai dám nổi giận với Chu tổng chứ.”
Chu Sơ Hành khẽ gật đầu.
Lương Kim Nhược: “……”
Đợi đến lúc nhìn cô đã vào Lương Thị, anh mới nhớ ra, chiếc khẩu trang nạm những kim cương vụn kia của cô vẫn còn trong túi của anh, cũng không biết tâm tư đó từ đâu mà ra.
Vô cùng kỳ quái.
Mấy ngày trước mỗi ngày viết bản kế hoạch, gần như sắp vượt qua tất cả những trường hợp trước đây của anh rồi, thế mà lại còn có lòng dạ thảnh thơi làm cái này.
Hai ngón tay của Chu Sơ Hành vân vê trước mắt.
Ánh sáng bên ngoài cửa sổ phản chiếu phía trên những viên kim cương vụn.
Tài xế cẩn thận hỏi: “Bây giờ đến thẳng công ty sao ạ?”
Lúc này Chu Sơ Hành mới để tay xuống, ánh mắt rơi vào hai cuốn sổ đỏ, ba chữ “giấy hôn thú” vô cùng bắt mắt, anh trầm giọng: “Không cần, đến số 18 đường Bình Đàm.”
Tài xế lên tiếng trả lời.
Làm tài xế cho Chu tổng lâu như vậy rồi, cũng từng đưa Chu tổng đến số 18 đường Bình Đàm, anh ta nhớ đó là nơi ở của một bậc thầy khắc gỗ.
-
Lương Kim Nhược đeo khẩu trang kim cương rêu rao khắp nơi trong công ty.
Những chiếc khẩu trang này đương nhiên không cần cô làm, cô nhờ người thu lại những viên kim cương vụn kia, khi rảnh rỗi không có việc gì, thì xem video trên mạng.
Vì thế liền bảo người nạm khim cương lên đó, dù sao những viên kim cương vụn này tách riêng ra cũng không đáng tiền, sau khi làm xong lại khử trùng đóng gói.
Đến chỗ Lương Kim Nhược đã rạng rỡ tươi đẹp.
Đối với việc tái chế, cô cũng nghĩ xong rồi, coi như làm phước, để khỏi lãng phí.
Lương Kim Nhược mặc dù thích khoe xa xỉ, nhưng không hề thích lãng phí, những thứ như quần áo, túi xác, v.v. bỏ đi, đều có người có chuyên môn thu thập.
Thẩm Hướng hoan dạy dỗ con gái, trước nay đều rất dụng tâm.
Khi chưa biết thân phận thật sự của Lương Tứ, bà cũng rất dụng tâm, giống như đối với con trai ruột, đối xử bình đẳng với cô……
Lương Kim Nhược cảm thấy, có lẽ đây chính là lý do tại sao Lương Tứ không muốn thừa nhận đám người Lương Thanh Lộ.
Ngoại trừ cho cậu một xuất thân không vẻ vang, còn cho gì nữa đâu? Không có nuôi nấng, chỉ có chèo kéo và làm bộ làm tịch.
Lương Kim Nhược nhớ tới thời thiếu nữ, ngực hơi đau nhói.
Cô rũ bỏ những suy nghĩ này, trực tiếp vào công ty.
Không ít tốp quản lý nhìn thấy cô, lập tức khom người chào: “Lương tổng, chào buổi chiều.”
Lương Kim Nhược cũng rất dịu dàng, “Chào buổi chiều.”
Chỉ là chiếc khẩu trang trên mặt có chút khoa trương, nhưng người trong công ty cũng không lấy làm lạ, trước kia thứ họ thấy khoa trương hơn cái này đấy.
Trọng điểm chú ý của họ là trâm cài.
Trên hot search thì bảo là hoa kim cương, nhưng nhìn ở khoảng cách gần như thế, vậy mà là thật.
Một chút cũng không thô tục, ngược lại màu trắng màu bạc cài vào mái tóc đen nhánh, còn làm cho lớp trang điểm nhẹ nhàng hôm nay của Lương Kim Nhược tăng thêm một chút trong trẻo lạnh lùng.
Lương tổng dường như đặc biệt yêu thích kim cương.
Mẫn Ưu xuống dưới lầu đón cô.
Lương Kim Nhược hỏi: “Bản kế hoạch đã gửi đi chưa?”
Mẫn Ưu cười nói: “Lúc sáng bên phía công ty đã đưa qua rồi, cô cũng ở trong đó, không đãi ngộ gì đặc biệt.”
Trong lòng Lương Kim Nhược muốn được đãi ngộ, nhưng vì mặt mũi mà không thể.
Cô muốn có được Lương Thị, thì nhất định phải thu phục quần chúng, chỉ dựa vào trấn áp là không được, giống như Chu Sơ Hành vậy, có năng lực hơn người, mới có thể nước chảy thành sông.
Tâm trạng của Lương Kim Nhược vô cùng tốt: “Được, hai ngày nữa sẽ có kết quả, nếu như tôi thành công, mời cô ăn bữa thịnh soạn.”
Mẫn Ưu ngoan ngoãn nói: “Bà chủ cần phải nói lời giữ lời.”
Lương Kim Nhược cong môi: “Lương tổng tôi chưa bao giờ nuốt lời.”
Đương nhiên, những chuyện sáng năng chiều mưa từng nói với Chu Sơ Hành, đã sớm biến mất khỏi tâm trí của cô, không tính vào trong.
Cửa thang máy mở ra.
Khi nhìn thấy Lương Thanh Lộ ở bên trong, Lương Kim Nhược làm như không thấy.
Lương Thanh Lộ nhìn thấy cô, ánh mắt đầu tiên đã dừng trên đầu cô, trâm cài kia quả nhiên là, kim cương với cara như thế, còn lớn hơn cả chiếc nhẫn đính hôn mà Vương Hạo chuẩn bị.
Cô cứ thoải mái mà cài nó trên đầu như vậy.
Sắc mặt Lương Thanh Lộ không tốt cho lắm, lại cộng thêm việc hôm nay mình tới Lương Thị làm, cũng không muốn nói nhiều, vòng qua cô rời khỏi công ty.
“Hôm nay cô ta an phận như vậy?” Lương Kim Nhược kinh ngạc.
“Có lẽ là bị khí thế của Lương tổng làm hoảng rồi.” Mẫn Ưu nghĩ nghĩ.
Sự chú ý của Lương Kim Nhược tức thời di chuyển, nhìn về phía Mẫn Ưu, sắp khiến cô ấy thấp thỏm rồi mới hỏi: “Thư ký Mẫn, có phải cô đã lén lút tham gia lớp rắm cầu vồng (tâng bốc) không vậy?”
Mẫn Ưu: “?”
Lương Kim Nhược hết sức vui mừng.
Vừa rồi quan sát như vậy, cô cảm thấy trước kia mình nhìn không lầm, thư ký này trông thật ngoan, nhìn vào chính là học sinh giỏi.
Chẳng qua mỗi lần đều là một cặp kính gọng đen, rõ ràng mới tốt nghiệp không bao lâu, ăn mặc lại trưởng thành hơn mấy tuổi.
“Mẫn Ưu, sao cô lại đeo cặp kính xấu như vậy?” Cô ghét bỏ.
“Lúc tôi đi học, chủ nhiệm giáo dục cũng đeo kiểu này, tương đối có khí thế.” Mẫn Ưu ăn ngay nói thật: “Nghề nghiệp của tôi càng phù hợp với loại này.”
Lương Kim Nhược lắc đầu: “Không thể nghĩ như vậy.”
“Chỉ cần năng lực, chức vị của cô là đủ rồi , thứ trên mặt đều là nhân tốt bên ngoài, bọn họ cảm thấy cô lợi hại là vì cô giống chủ nhiệm giáo giục sao?”
“Vả lại, cô đây cũng không giống.”
Mẫn Ưu có một khoảnh khắc cảm thấy câu nói cuối cùng này mới là trọng điểm.
Lương Kim Nhược vỗ tay: “Như vậy, ngày mai tôi cho cô nghỉ phép, cô đi lắp một cặp kính mới, để tôi thanh toán.”
Cô ám thị: “Từng thấy trên mặt Tô đặc trợ rồi chứ?”
Chư Sơ Hành không đeo kính, nhưng đặc trợ của anh thỉnh thoảng đeo, trông có vẻ hào hoa phong nhã, Lương Kim Nhược từng thấy mấy lần.
Mẫn Ưu do dự hồi lâu, “Vâng.”
Lương Kim Nhược nói: “Như thế về sau, người khác nhìn thấy cô thì sẽ nghĩ, Lương tổng và thư ký của cô ấy sao lại vừa xinh đẹp vừa lợi hại như vậy!”
Mẫn Ưu: “……”
Cô ấy đều bị chọc cười rồi.
–
Mặc dù đã đồng ý với Chu Hành buổi tối quay về, nhưng Lương Kim Nhược không ăn bữa tối cùng anh, mà là hẹn mấy người Thẩm Trì và Tô Ninh Dung.
Địa điểm vẫn là Quảng Hà Quán.
Thẩm Trì thong dong đến muộn, Tô Ninh Dung đang nói với Lương Kim Nhược rằng cô ấy đã tra hỏi Tần Tông về kết quả tư liệu sống triển lãm ảnh của cô ấy, còn có lịch sử trò chuyện.
Lương Kim Nhược xem xong cười chết rồi.
Tô Ninh Dung: [Anh có muốn làm tư liệu sống cho em không?]
Tần Tông: [Nghĩ cũng không cần nghĩ.]
Tô Ninh Dung: [Nghĩ thôi mà cũng không được, nhỏ mọn như vậy.]
“Có phải bọn họ từ chối đều sẽ nói câu nói này hay không.” Lương Kim Nhược tò mò, “Chu Sơ Hành cũng nói như vậy.”
“Có lẽ vậy, điểm chung của đàn ông?” Tô Ninh Dung cất di động đi, “Vậy cậu và mình trả lời có giống nhau không?”
Lương Kim Nhược ngẫm nghĩ: “Hình như kiểu kiểu thế.”
Tô Ninh Dung lập tức nói: “Vì vậy chúng ta không hổ là bạn thân.”
Đang nói, ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện.
“Tần công tử có muốn vào uống chén trà không?” Thanh âm của Thẩm Trì tương đối gần.
“Không cần đâu, tôi còn có xã giao, thay tôi gửi lời hỏi thăm Lương tiểu thư và Tô tiểu thư.” Một giọng nam xa hơn theo sau vang lên.
Lương Kim Nhược chưa nhớ ra giọng nói này, “Vị hôn phu của cậu?”
Tô Ninh Dung lắc đầu.
Lịch sử trò chuyện của cô và Tần Tông đều là chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, càng đừng nhắc tới mỗi tháng gặp nhau một lần, giọng nói cũng còn chưa nhớ kỹ.
Hai người cùng nhau mở cửa.
Nhìn thấy quý công tử đứng cạnh bồi bàn trong đình viện, ký ức của Lương Kim Nhược sống lại, nhớ tới một cái tên: “Tần Tắc Sùng?”
Thảo nào thăm hỏi Tô Ninh Dung.
Chung quy lại cũng là em dâu tương lai của anh ta kia mà.
Giữa ấn đường của Tần Tắc Sùng chau lại thành một đường cao quý và xa cách, nhìn về phía Lương Kim Nhược: “Ngày đó Chu tổng tiêu hai tỷ, tôi cũng ở hiện trường, thật sự chi mạnh tay.”
Lương Kim Nhược buồn cười: “Tần công tử đã tiêu bao nhiêu?”
Tần Tắc Sùng nói: “Không nhiều, hai trăm triệu.”
Anh ta lại hỏi: “Bây giờ tôi nên gọi là Lương tiểu thư, hay là Chu phu nhân đây.”
“Gọi là Lương tổng.” Lương Kim Nhược trực tiếp đáp.
“Được.” Tần Tắc Sùng cười nhạt, trước khi rời đi còn không quên nói: “Đợi đến lần sau gặp lại cô, nói không chừng sẽ phải đổi cách xưng hô rồi.”
Lương Kim Nhược thầm nghĩ bây giờ đã có thể đổi các xưng hô rồi.
Có điều cô chắc chắn sẽ không chủ động tiết lộ.
“Mình chỉ từng gặp người anh trai này của Tần Tông có một lần.” Trở lại phòng bao, Tô Ninh Dung nói: “Chính là trong lần đính hôn.”
Lương Kim Nhược lắc đầu: “Bình thường, anh ta và Chu Sơ Hành giống hệt nhau, cuồng công việc.”
Cho nên sau khi lớn lên vẫn có thể trở thành bạn bè, mà không phải là đường ai nấy đi.
Chẳng qua là tính khí của Chu Sơ Hành, dành được danh hiệu Diêm Vương mấy năm liền như vậy, Tần Tắc Sùng người ta, nhắc tới chính là quý công tử.
Sau khi Lương Kim Nhược về nước vẫn là lần đầu thấy anh ta.
Phỏng chừng Chu Sơ Hành vẫn chưa nói cho người khác biết họ đã đăng ký kết hôn rồi.
–
Đúng như cô nghĩ, Chu Sơ Hành vẫn chưa nói với người khác, vì buổi chiều anh mới ra khỏi đường Bình Đàm, chậm rãi phủ mùn cưa trên cổ tay áo.
Tài xế cung kính mở cửa.
Anh ta chưa nhìn thấy trong tay Chu tổng có thứ gì.
Lẽ nào đến đây không phải để mua đồ chạm khắc gỗ?
Tài xế nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, đương nhiên cũng sẽ không đặt câu hỏi, đây là đại kỵ.
Trở lại Trung Thế đã gần 4 giờ, sau khi nhanh chóng xử lý việc chất đống của buổi sáng, đồng hồ đã chỉ 5 giờ.
Tin nhắn Lương Kim Nhược không ăn cơm cùng với anh đặc biệt đúng giờ.
Chu Sơ Hành chỉ hỏi mấy giờ kết thúc.
Lúc 8 giờ, sắc trời đã tối, Lương Kim Nhược nhìn thấy Chu Sơ Hành ở ngoài Quảng Hòa Quán, anh vẫn đang mặc bộ quần áo như lúc sáng tách ra.
Thầm Trì nhỏ giọng hỏi: “Cầu hôn rốt cuộc đã thành công chưa?”
Quả thật là một câu đố.
Lương Kim Nhược liếc nhìn người đàn ông trong xe: “Cậu nói là Chu Sơ Hành cầu hôn à, vậy thì chỉ thành công một phần ba.”
Hai phần ba còn lại là cô nói.
Thẩm Trì: “?”
Còn có thể như vậy?
Sau khi lên xe, Lương Kim Nhược cũng không hỏi Chu Sơ Hành có nghe thấy lời cô vừa mới nói không, dù sao cô cũng chẳng sợ.”
Cô nhớ tới trọng điểm: “Sau này không cần ngày nào cũng ở cùng nhau đâu nhỉ?”
Chu Sơ Hành nhìn qua, “Sống riêng?”
Lương Kim Nhược trừng mắt nhìn anh, “Có biết dùng từ không thế, tiểu biệt thắng tân hôn(*), xa thơm gần thối, có hiểu hay không?”
(*)小别胜新婚 – Tiểu biệt thắng tân hôn: gặp gỡ sau ít ngày xa cách còn mãnh liệt hơn tân hôn
“Mới ngày đầu tiên, không vội.” Chu Sơ Hành không nóng nảy, cũng không trực tiếp từ chối cô, nhưng cũng không tán thành.
Lương Kim Nhược biết tối nay trở về phải làm gì.
Thực ra thì, đương nhiên là có thể, cô cũng có chút suy nghĩ. Nhưng mà sau khi phó thác một tầng ý nghĩa đêm tân hôn, hình như cứ có chút không giống cho lắm.
Có khi nào vừa vào cửa liền bắt đầu hay không?
Cô nên nói thế nào đây?
Lương Kim Nhược nghĩ tới nghĩ lui, biểu cảm trên mặt cũng biến hoa theo, Chu Sơ Hành vô tình nhìn thấy, nhìn nhiều thêm hai lần.
Hệt như lật mặt trong biểu diễn Kinh Kịch.
Nguyệt Lan Loan gần ngay trước mắt, Lương Kim Nhược đột nhiên lại thả lỏng.
Chu Sơ Hành lại không có tám tay, thế nào cũng không giống dáng vẻ trước đây, dù sao cô cũng cần chính mình vui vẻ là được rồi.
Không vui vẻ thì sẽ để anh ngủ một mình.
Lúc này Lương Kim Nhược mới đưa mắt nhìn Chu Sơ Hành, chợt nhớ tới chuyện đã đề cập tới ở Cục Dân Chính, “Lỗ tai thật sự đã tịt rồi?”
Chu Sơ Hành trái lại không giấu giếm: “Chắc một nửa.”
Lương Kim Nhược bắt đầu véo, lớp xương tai mỏng manh, khác hẳn với dái tai mềm mại, xúc cảm của lỗ nhỏ vẫn còn đó.
Ngón tay của cô với làn da ấm áp, được nâng niu từ nhỏ không có bất kỳ vết chai nào.
Mà xương tai của anh lại hơi lạnh.
Chu Sơ Hành cau mày, trái lại không gạt ra.
“Đáng tiếc ghê.”
Lương Kim Nhược bất ngờ không nhận ra cảm xúc của anh, chỉ là vẻ mặt thất vọng, không được nhìn dáng vẻ anh đeo khuyên tai nữa.
Chu Sơ Hành liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nói: “Vì sao em chơi không biết chán với điều này thế?”
Lương Kim Nhược đang thất vọng đấy, “Anh không hiểu.”
Chu Sơ Hành không hiểu cảm xúc đến bất thình lình của cô cho lắm, suy nghĩ liền bị điện thoại của Tô Thừa kéo trở về: “Ông chủ, cuộc họp trực tuyến tối nay không hoãn lại sao ạ?”
Anh nhìn về phía bóng dáng thướt tha trước sân.
“Không cần.”
Cùng lắm một tiếng.
–