Lương Kim Nhược vừa lên lầu đã vào ngay phòng để quần áo.
Tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng luôn có chút bất đồng, phái nữ ít nhiều sẽ có chút ảo tưởng đối với ngày này.
Dù sao, cô cũng muốn trải qua một đời với Chu Sơ Hành.
Lương Kim Nhược tự cảm thấy kinh nghiệm quá ít, lên mạng search trường hợp thành công.
Vì không để Chu Sơ Hành quấy rầy, còn khóa cửa phòng để quần áo lại, một mình ngồi trong phòng xem một cách say sưa thích thú.
Tóm lại, đêm nay phải lưu lại ký ức tốt đẹp.
Lương Kim Nhược đặt di động xuống, nhìn về phía từng hàng quần áo mới tinh, chợt phát hiện bên trong có thêm một tủ váy ngủ.
Cô lựa mấy chiếc rồi so sánh chúng.
Cuối cùng vẫn quay lại hàng đầu tiên, Lương Kim Nhược cảm thấy, chỉ trách mình trông quá đẹp, mặc cái gì đẹp.
Thật rất khó để lựa chọn.
Cô nán lại bên trong rất lâu, Chu Sơ Hành vừa bước vào phòng ngủ chính đã nhìn thấy phòng để quần áo sáng đèn, cũng không đến quấy rầy.
Đúng lúc, anh truy cập vào cuộc họp video.
Lương Kim Nhược ra ngoài đã là hơn nửa tiếng sau, chiếc váy ngủ xách trong tay treo lên tbức tường bên ngoài phòng tắm.
Thấy Chu Sơ Hành đang đối diện máy tính, khoảng cách có chút xa, chỉ nghe thấy có người nói chuyện, có lẽ là đang xem video tài chính hoặc thứ tương tự thế.
Cô nghe không được rõ cho lắm.
Trước đó bản thân còn nói cô đêm tân hôn được hẹn, chính anh để đây làm việc.
Bản thân Lương Kim Nhược không muốn mang công việc về nhà cho lắm, đương nhiên, trước mắt cô cũng không có công việc như vậy.
Nghe thấy động tĩnh, Chu Sơ Hành rời mắt khỏi cuộc họp video, không chút để ý mà liếc nhìn Lương Kim Nhược đang cởi váy áo.
Hôm nay cô vì chụp anh chứng nhận kết hôn, mặc rất ngoan, tấm lưng thỉnh thoảng lộ ra cũng được giấu trong váy, khóa kéo hết mức.
Lương Kim Nhược kéo nó đến trên thắt lưng một chút, không muốn động tay nữa.
Dù sao trong phòng cũng có sẵn một người đàn ông.
“Chu Sơ Hành, qua đây giúp em kéo khóa kéo váy.” Cô nâng cao giọng ra lệnh, một chút cũng không bẽn lẽn, thậm chí thấy anh chưa nhúc nhích, còn thúc giục: “Mau lên.”
Ánh mắt của Chu Sơ Hành quay trở lại màn hình.
Cuộc họp video đình trệ một giây, rất nhanh lại khôi phục bình thường, dường như là ảo giác.
Sau khi nghe xong hai câu, Chu Sơ Hành mở miệng: “Chờ một chút.”
Thanh âm của anh rất bình tĩnh.
Mọi người trên màn hình đều làm bộ như không nghe thấy giọng nữ vừa rồi, tính hóng hớt nổi lên, nhưng ngoài miệng lại nói: “Được ạ.”
Chờ khi Chu Sơ Hành vừa rời đi, vẻ mặt của mọi người liền thay đổi.
Không dam thì thầm to nhỏ ở trong video, toàn bộ chuyển sang trò chuyện riêng tư trong di động ——
Vừa nãy bọn họ nghe thấy là giọng nữ thì phải?
Còn bảo Chu tổng giúp đỡ kéo khóa váy?
Đây là đêm khuya trai đơn gái chiếc!
Lẽ nào…… tin đồn đăng ký kết hôn truyền ra từ phòng thư ký tầng 18, là thật? Chu tổng thật sự kết hôn rồi?
Lần trước nghe đồn đăng ký kết hôn, nhưng mà ngày đó Chu tổng cũng không xin nghỉ, hôm nay ngược lại đột nhiên nghỉ gần một ngày, chiều tối mới về.
“Sao anh chậm vậy?” Lương Kim Nhược oán trách.
“Anh đang họp.” Chu Sơ Hành thấp giọng.
Lương kim Nhược ngay lập tức thẳng lưng, lỗ tai đỏ bừng, qua mấy giây, lại hạ giọng: “Anh họp trong đêm tân hôn, còn không nói với em? Anh không tới em cũng sẽ không nói gì.”
Những gù mình nói chắc sẽ không bị nghe thấy hết rồi chứ?
Chu Sơ Hành không nói gì, hai ngón tay đi xuống.
Chiếc váy bung ra, xương bả vai trơn bóng cùng với đường rãnh lưng đập vào mắt.
Nếu như không tới e, sợ rằng đêm tân hôn đêm nay sẽ không khá hơn bao nhiêu, dù sao cách nghĩ của cô luôn không giống ngừi khác.
“Đeo tai nghe, tai nghe.” Lương Kim Nhược ra lệnh cưỡng chế.
Lần nữ trở lại trước màn hình, Chu Sơ Hành sắc mặt không thay đổi, y như lúc nãy, chỉ là đem thêm tai nghe bluetooth, nhạt giọng nói: “Cuộc họp tiếp tục.”
Mọi người lòng mang bí mật lớn mà tiếp tục họp.
–
Nhờ trận nhầm lẫn xấu hổ(*) này, Lương Kim Nhược trực tiếp đi đến phòng bên cạnh ngâm mình trong bồn tắm, hung hăng mà rải toàn bộ cánh hoa vào bồn tắm.
(*)Nguyên văn là 乌龙 – Ô long: (từ lóng) ý chỉ sự nhầm lẫn linh tinh, nhầm lẫn xấu hổ, táy máy hỏng việc
Và còn cà khịa Chu Sơ Hành suốt mười phút.
Sợ mình ngâm đến mức nở luôn, lúc này cô mới đứng lên, ở trong phòng dành cho khách không một bóng người nhàn nhã vô tư,mặc vào một chiếc váy ngủ hai dây, thả mái tóc đang búi ra.
Đi tới đi lui như vậy, gần hai tiếng đồng hồ đã trôi qua rồi.
Cuối cùng, gác một chân lên thành giường, ngâm nga điệu hát dân gian, bắt đầu chuyên tâm dưỡng da, về phần người đàn ông ở phòng bên, sớm đã bị cô quên ở sau đầu.
Cho nên, khi cửa phòng dành cho khách bị mở ra, cô cũng không phát hiện.
Từ góc nhìn của Chu Sơ Hành, thân hình mảnh khảnh tinh tế được bao bọc dưới chiếc váy ngủ bằng lụa màu đen, có những nếp gấp ở phần vải quanh eo, phần vải bên hông có đường chiết eo, có thể phỏng đoán phần eo thon thon một tay có thể ôm hết.
Cô đang cúi xuống bôi lên cẳng chân, theo động tác lặp đi lặp lại, mái tóc vốn xõa tung liền lướt qua bả vai mảnh mai, để lộ tấm lưng trắng ngần, cùng với một đôi xương bả vai.
Như con bướm vỗ vánh.
“Họp xong rồi sao?” Cô hỏi.
“Ừ.”
Chu Sơ Hành đi về phía cô, tiện tay nhận lấy kem dưỡng da trên tay cô.
Lương Kim Nhược vui vẻ tận hưởng phục vụ, nhân tiện dò hỏi: “Chắc là họ chưa nghe thấy tiếng của em đâu nhỉ, chắc chắn chưa nghe thấy, cách xa như vậy mà.”
Chu Sơ Hành thậm chí không cần mở miệng, cô đã tự mình giải thích rồi.
Sau khi hoàn hồn lại, Lương Kim Nhược mới phát hiện để anh bôi kem dưỡng da cho mình là một quyết định sai lầm, bởi vì……
Quá mức ái muội rồi.
Thậm chí…… động tác bình thường cũng trở nên sắc khí(*).
(*)色气 – Sắc khí: ý chỉ sự khêu gợi, sεメy, sắc tình (nhưng theo nghĩa tích cực)
Mỗi khi lòng bàn tay anh đẩy kem dưỡng da ra, vết chai mỏng mát lạnh quét qua làn da của cô, liền khiến trái tim Phó Ấu Sanh run rẩy.
Cô bắt lấy tay anh, “Để tự em làm đi.”
Chu Sơ Hành ngước mắt, ánh mắt từ đôi mắt cô rời xuống đôi môi màu (của) nước, đầu ngón tay thon dài đẩy lên trên một khoảng, tiến vào trong váy ngủ.
“Những chỗ khác không cần nữa?”
Tông giọng lạnh lẽo trước đây bị che khuất bởi sự khàn khàn.
Lương Kim Nhược cảm thấy những nơi mà đầu ngón tay anh chạm vào đều nóng lên, một gương mặt như vậy, nói những lời như thế, đúng là tương phản.
Cô chịu không nổi ám thị sáng sủa này của anh, “Vừa nãy khi anh mở họp, bọn họ có biết Diêm Vương mặt lạnh như anh dâʍ đãиɠ(*) như vậy không?”
(*)Nguyên văn là 色色 – Sắc sắc
Lúc Lương Kim Nhược nói điệp từ có chút đáng yêu.
“Chuyện công cùng chuyện tư không thể lẫn lộn, bọn họ cũng quản không nổi.” Chu Sơ Hành ý vị không rõ mà nhìn cô, “Em muốn cự tuyệt?”
Lương Kim Nhược đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Vì thế, phòng dành cho khách mỗi ngày đều được dì giúp việc dọn dẹp sạch nhưng lại chưa từng sử dụng, tối nay nghênh đón khách ngủ.
Giường đệm ở đây khác với màu tối của phòng ngủ chính, lúc trước vì để cô ở, cho nên màu trắng sửa chiếm đa số, trông có vẻ cao quý mà lãng mạn, giờ phút này đều biến thành vật tô điểm của Lương Kim Nhược.
Mái tóc đen, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ của cô.
Đều được phô ra sâu sắc tường tận.
Chăn đậm trước đó không lâu vẫn còn phảng phiu, giờ đã bừa bộn, không biết ngày mai dì đến nhìn thấy sẽ nghĩ như thế nào.
Sau khi lại bị ôm trở về phòng ngủ chính, lại làm càn thêm lần nữa trong phòng tắm, Lương Kim Nhược đã tỉnh táo rồi, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, dù sao chắc chắn cũng không còn sớm.
Chu Sơ Hành tắt đèn, nằm xuống.
Sự mệt mỏi của Lương Kim Nhược cứ thế tiêu tan đi một chút, dù sao người ra sức cũng không phải là mình, ngón tay chọc chọc người đàn ông bên cạnh.
“Chu Sơ Hành? Chu tổng?”
Sau khi gọi mấy tiếng, người đàn ông bên cạnh cuối cùng cũng mở miệng: “Bà Chu muốn nói cái gì?”
Lương Kim Nhược bộ dáng uể oải, cũng không phản bác cái xưng hô mới này, mà là hứng thú bừng bừng nói: “Hôm nay anh đã xem bản kế hoạch chưa?”
“Chưa.”
“Em cảm thấy em viết rất tốt, bất kể là thiết kế bên ngoài, hay là nội dung, thậm chí là số liệu đều do em đích thân đo lường, em còn làm thêm mấy cái bảng biểu.”
“Em còn căn cứ vào bản vẽ của kiến trúc sư lập ra mấy kế hoạch tương lai, trước đây các anh chắc chắn chưa từng suy nghĩ kỹ về sức tiêu dùng và sở thích của phái nữ.”
Lương Kim Nhược thao thao bất tuyệt(*) xong, như hiến vật quý, mềm giọng hỏi: “Chu tổng, anh cảm thấy Lương tổng viết như thế nào?”
(*)Nguyên văn 长篇大论 – Trường thiên đại luận (thao thao bất tuyệt; tràng giang đại hải): (thành ngữ) chủ yếu dùng để chỉ những bài phát biểu dài dòng hoặc những bài viết có nội dung dài dòng, lặp từ, nhiều câu
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp từ tính của Chu Sơ Hành vang lên.
“Anh cảm thấy Lương tổng phải ngủ rồi.”
“……”
Mũi chân Lương Kim Nhược đá nhẹ anh, “Công chúa không muốn ngủ.”
Chu Sơ Hành dễ như trở bàn tay kẹp lấy mắt cá chân của cô, giọng nói lười biếng, trả lời lại một cách tùy ý: “Phò mã muốn ngủ rồi.”
Phò mã?
Phải ha, đã đăng ký kết hôn thì thật sự xem như là phò mã rồi.
“Đức hạnh.”
Lương Kim Nhược hừ một tiếng, không mở miệng nữa.
–
Không biết có phải do hôm nay kết hôn hay không, Lương Kim Nhược đã nằm mơ.
Thời gian cô mơ dường như là đã rất lâu trước kia.
Bản thân đang nằm trên giường, đột nhiên, cửa kính đối diện (theo đường chéo) bị mở ra.
Người đàn ông mặc áo choàng tắm ngược sáng bước ra, đang dùng khăn lông lau tóc, chiếc áo choàng tắm vốn rộng thùng thình theo động tác khẽ rộng mở, mơ hồ có thể thấy cơ bụng.
Mái tóc đen nhánh của Lương Kim Nhược che lấp một nửa gương mặt đang ửng đỏ.
Cảm nhận được tầm mắt của cô, động tác của người đàn ông dừng lại, kéo áo tắm lại, trên đường tiện thay nhặt chiếc váy dài trên mặt đất lên, đi đến bên giường, nhẹ nhàng vén tóc cô: “Tỉnh rồi?”
“Chúng ta thảo luận.”
Thảo luận? Thảo luận về cái gì?
Ánh mắt Lương Kim Nhược mơ màng, vẫn luôn không tập trung được, cho đến khi đột nhiên mở mắt ra, bên tai yên tĩnh, chỉ có mấy tiếng chim hót từ ngoài ban công thỉnh thoảng truyền tới.
Trời sáng rồi.
Hôm nay là ngày tân hôn thứ hai.
Lương Kim Nhược nhớ tới phóng đãng đêm qua, trên mặt không kìm được có chút nóng lên.
Mặc dù Chu Sơ Hành dường như chưa nói lời tục tĩu gì cả, nhưng mỗi câu nói lại mang theo chút dục khí không thể giải thích với gương mặt lạnh băng kia của anh.
Vừa lạnh vừa dục.
Lương Kim Nhược thở ngắn than dài, đẩy hết những suy nghĩ hỗn loạn ra khỏi đầu.
Tiếng chuông di động vang lên đột ngột.
Lương Kim Nhược vươn tay lấy qua, nhìn cũng không thèm nhìn đã kết nối: “Alo?”
“Chiêu chiêu, là mình đây.” Tốc độ nói chuyện của Tô Ninh Dung có hơi nhanh, “Hôm qua người đi kết hôn với Chu Sơ Hành là cậu sao?”
Lương Kim Nhược tỉnh táo ngay lập tức, hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Tô Ninh Dung nghe phản ứng này liền biết là thật sự: “Không chỉ mình biết, toàn thế giới đều biết rồi, có người chụp được Chu Sơ Hành đi ra từ Cục Dân Chính!”
“Bảo anh ấy đeo khẩu trang thì không đeo!”
Khẩu trang của cô cũng không phải là một vật trang trí, nó có công dụng lớn.
Sau khi cúp điện thoại, Lương Kim Nhược liền nhấp vào ảnh chụp màn hình Tô Ninh Dung gửi tới.
Không chỉ ảnh chụp màn hình hot search, còn có cả các tiêu đề tin tức được các app lớn tự động đề xuất, đều là tiêu đề na ná nhau.
#Tổng tài Trung Thế Chu Sơ Hành xuất hiện tại Cục Dân Chính#
#Bật mí: Bà Chu rốt cuộc là nhân vật phương nào!#
#Sốc! Chu tổng của Trung Thế nhiều năm trước lại có một đoạn tin đồn phong lưu!#