Đương nhiên, Tô Ninh Dung cũng không để chuyện này ở trong lòng, tình bạn giữa các cô, những chuyện này đều là lông gà vỏ tỏi, như mây khói thoảng qua.
Cùng lắm khi cãi nhau thì lôi ra để điền số.
“Mình cảm thấy đề nghị của cậu rất tốt.” Tô Ninh Dung nghiêm trang sửa lời: “Chúng ta không hổ là bạn tốt.”
Trước đây sau khi đính hôn liền tuyên bố muốn làm triển lãm nhϊếp ảnh, hiện giờ cô ấy đang thu thập tư liệu sống, còn muốn đi du lịch vòng quanh châu Châu một tháng.
Đề nghị hôm nay, khiến cô ấy rất động tâm.
“Đúng không.” Lương Kim Nhược cười đến giảo hoạt: “Có thời gian rảnh giao lưu một chút xem tư thế nào đẹp mắt nhất.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cô liền bước vào phòng làm việc, bảo Mẫn Ưu lập tức đào bới tất cả tài liệu của kế hoạch Thiên Tụy ra.
Chưa từng viết bản kế hoạch, nhưng cô xem qua không ít.
Từ nhỏ xem Lương Lập Thân viết mưa dầm thấm đất, sau này lại thường lật giở cái Chu Sơ Hành từng viết, tuy khác nhau nhưng nhìn chung không sai biệt lắm.
Viết xong mở đầu, Lương Kim Nhược chợt nhớ ra: “Đúng rồi, sao Trung Thế biết được người phụ trách đã sớm được định rồi?”
Mẫn Ưu: “Hôm qua đã chuyển danh sách qua đó.”
Ánh mắt Lương Kim Nhược vừa động, ngón tay thon dài gõ gõ mặt bàn: “Danh sách? Sao tôi chưa nhìn thấy, đưa cho tôi xem thử.”
Mẫn Ưu mang tới hai bản.
Tên của Lương Thanh Lộ viết thình lình trên bản thứ nhất.
Lương Kim Nhược nhìn thấy ba chữ này, liền xùy một tiếng: “Thật sự là không chết tâm, kế hoạch nội bộ lần trước cô ta viết lung ta lung tung.”
Nghe nói Lương Lập Thân ở nhà đã dạy vài lần, mới rốt cuộc đủ tư cách.
Sáng ngày thứ hai khi cô trở thành tổng giám đốc, liền có người tự cho là thông minh, chủ động nói cho cô biết chuyện bí mật này.
Mẫn Ưu mím môi cười, “Danh sách bên phía Chu tổng gửi trả lại không có tên cô ấy.”
“Coi như anh ấy có chút tầm nhìn.” Lương Kim Nhược chậc một tiếng: “Ai giao vậy, trên này sao có thể không có tên của tôi.”
–
Độ hot sót lại của 2 tỷ trên mạng vẫn còn.
Có điều bởi vì hiện giờ số tiền trốn lậu trốn thuế của nhiều người quá lớn, khiến cho cư dân mạng đã trở nên chai lì với đơn vị hàng trăm triệu.
Qua một đêm, hot search đã giảm xuống giữa.
Thay vào đó là phỏng vấn mới nhất của Lương Kim Nhược, vượt qua hot search marketing của mấy đại minh tinh, ảnh hậu La Nhụy Thư xếp ngay phía sau cô.
Fans của cô ấy đều vừa giận vừa bất lực.
Tô đặc trợ vừa nhìn thấy video, cũng không rảnh tự mình xem trước, liền gõ mở cửa văn phòng, “Ông chủ, phỏng vấn của Lương tổng ra rồi.”
Chỉ cách một ngày.
Đây không phải chính là ý trời sao?
Sáng sớm hôm nay sếp của anh ta tinh thần có vẻ sảng khoái, liền đoán chắc là dỗ xong vị công chúa kia rồi, chỉ đáng tiếc anh ta cũng không nhìn ra được chút cảm xúc dư thừa nào.
Bởi vì hàng này thâm thúy trên gương mặt đó, khó mà đoán được nét mặt.
Chu Sơ Hành ngồi sau bàn làm việc lật xem văn kiện, thần sắc bình tĩnh, không lộ thanh sắc, chưa ngẩng đầu: “Phỏng vấn?”
Ánh mắt anh khựng lại, nghĩ tới lời nói trước đó của Lương Kim Nhược.
Tô đặc trợ đặt máy tính bảng xuống trước mặt anh.
Chu Sơ Hành thuận tay đặt bút xuống, nới lỏng cà vạt, giương mắt nhìn video phỏng vấn, khớp tay gõ nhẹ, bắt đầu phát hình.
Lương Kim Nhược trong màn ảnh dịu dàng hơn nhiều.
Có điều so với cô âm thầm khoa trương chói mắt, lại có chút thành thục hơn, đối mặt với màn hình nói năng đĩnh đạc, đúng giờ không nhìn ra được là một đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước xuân(*).
(*)Mười ngón tay không dính nước mùa xuân – 十指不沾阳春水: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mắt. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không ngó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.
Mấy câu hỏi được đưa ra, hàng mày của Chu Sơ Hành khẽ động.
Anh không ngờ, đáp anh của bọn họ thế mà lại khá giống nhau.
Đang suy tư, video đã phát đến đoạn cuối, phóng viên tươi cười giống hệt lúc ở trước mặt anh ——
“Cô thích mẫu người thế nào ạ?”
Giây tiếp theo, giọng nói vừa hơi mềm mại lại vừa minh diễm của Lương Kim Nhược vang lên: “…… Tôi thích người đối với tôi nói gì nghe nấy, còn phải coi tôi như công chúa.”
“Không thể cuồng công việc, hơn nữa còn phải đồng ý một số yêu cầu của tôi.”
Trong văn phòng lãnh đạm nghiêm túc.
Tô đặc sợ thầm nghĩ, chỉ riêng mục nói gì nghe nấy này thì ông chủ đã không được rồi.
Càng đừng nhắc đến một câu nói cuối cùng.
Cái một số yêu cầu này, nhất định vô cùng thái quá.
Ánh mắt Chu Sơ Hành điềm tĩnh, đợi đến khi video phỏng vấn phát đến cuối cùng, tự động ngừng lại, mới mặt không cảm xúc đóng máy tính bảng.
Tô đặc trợ nhìn rồi lại nhìn.
Thật sự là làm khó một trợ lý như anh ta, nên an ủi ông chủ thế nào đây.
Đang nghĩ ngợi, giọng nói của người đàn ông đột nhiên truyền tới từ sau bàn làm việc: “Tan làm thôi.”
Tan làm?
Tô đặc trợ vô thức nhìn thời gian, mới vừa đúng bốn giờ, mặc dù công việc hôm nay đã hoàn thành xong trước thời hạn.
“Tôi vẫn có thể tiếp tục.”
“Không nói cậu.” Chu Sơ Hành liếc anh ta, giống như bị nhắc nhở, “Có điều, cậu cũng có thể tan làm.”
Ngực của Tô đặc trợ bị cắm một đao, lại sống lại.
“Bây giờ có sớm quá hay không?”
Chu Sơ Hành bước ra khỏi bàn làm việc.
“Không sớm.”
Rất nhanh, Tô đặc trợ nhìn văn phòng trống rỗng, chân chính nhận ra —— cấp trên chưa bao giờ nghỉ phép, cũng chưa từng tan làm sớm đã trốn việc rồi.
Không định cuồng công việc nữa?
Anh ta nghiêm túc ngẫm nghĩ tối nay chuyện gì có thể xảy ra, nhận định sáng ngày mai, Trung Thế khả năng sẽ có bà chủ.
Sắc trời vẫn còn sáng.
Maybach chạy băng băng trên đường.
Chu Sơ Hành gọi điện thoại cho Lương Kim Nhược: “Em đang ở đâu?”
Lương Kim Nhược đang ở ngoài dạo phố cùng Tô Ninh Dung, hôm nay cô tan làm sớm, chính là để chọn một số màu vẽ, còn có vải vẽ và giấy vẽ mới.
Tối nay sẽ bắt tay vào làm.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Lương Kim Nhược mặt không đổi sắc mà nói láo: “Đàn Duyệt Phủ, em đang thay đồ, cúp đây.”
Cô không thể để cho anh biết được.
Sau âm báo bận, tiếng chuông di động đột ngột vang lên.
Thấy rõ là ai, giữa mày Chu Sơ Hành nhíu lại, bắt máy: “Mẹ.”
Tô Nhạn nhanh gọn dứt khoát hỏi: “Con trai, tối qua con cầu hôn thành công rồi sao?”
Chu Sơ Hành không giấu giếm: “Chưa ạ.”
Bởi vì căn bản chưa cầu hôn.
“Mẹ đoán được là con không thành công rồi, Chiêu Chiêu nói con bé ghét cuồng công việc.” Tô Nhạn rất thất vọng: “Tiền kiếm nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, trước đó mẹ đã nói qua mấy chục lần, không cần làm việc từ sáng đến tối.”
“Con nói 2 tỷ đó có con có ích gì, Chiêu Chiêu lại không phải thích người thô tục.”
Chu Sơ hành cảm thấy mẹ mình có lẽ có hiểu lầm với Lương Kim Nhược.
Anh nhớ sáng hôm nay dáng vẻ Lương Kim Nhược ở trong ổ chăn yêu thích không buông tay những món đồ kia, nói: “Cô ấy rất thích ạ.”
Tô Nhạn giả vờ không nghe thấy: “Thôi đi, vẫn có thể làm con gái.”
“Không thể được.”
Chu Sơ Hành dựa lưng trên ghế, hai mắt hơi nhắm lại.
“Cái đó vẫn là có thể, dù sao mẹ không phải con.” Tô Nhạn không khách khí dìm hàng anh, lại nghe thấy tiếng còi xe: “Bây giờ con đang ở đâu?”
“Trên đường ạ.”
“Hôm nay ngược lại tan làm rất sớm, đáng tiếc không có ích gì. Tối nay không có xã giao thì về ăn cơm nhé.”
Trong xe ánh đèn cùng bóng tối đan xen, Chu Sơ Hành từ từ mở mắt, đầu ngón tay xoa xoa xương tai phải.
“Không về đâu.”
“Muốn đi cầu hôn.”
……
Thấy Lương Kim Nhược bình tĩnh qua loa với Chu Sơ Hành như thế, Tô Ninh Dung hỏi: “Cậu không sợ anh ấy sẽ đến Đàn Duyệt Phủ tìm cậu?”
Lương Kim Nhược tiếp tục xem màu vẽ, đầu cũng không ngẩng lên: “Không đâu, Chu Sơ Hành sẽ không rời công ty cho tới khi trời tối.”
Cũng không biết hôm nay sao lại có thời gian rảnh để gọi điện cho cô.
“Cậu muốn tìm màu gì?” Tô Ninh Dung thò qua, “So sánh tới so sánh lui.”
“Cái dùng để vẽ cơ bụng.” Lương Kim Nhược bỏ toàn bộ màu vẽ vào xe đẩy, “Bỏ đi, mình tự điều chỉnh vậy.”
Tô Ninh Dung: “Thế hả?”
Chọn lựa khó khăn như vậy, sao cô cảm thấy không giống như cơ bụng nhỉ.