Edit: Xanh
----------------------------
Trước nay Lương Kim Nhược luôn là người không để cho mình phải xấu hổ.
Cô chỉ sẽ khiến người khác phải xấu hổ.
Chẳng hạn như, giờ phút này cô vén chăn của Chu Sơ Hành lên, cũng có thể chiếm cứ cao điểm, lại còn ném cho bản thân Chu Sơ Hành.
Đáng tiếc là, Chu Sơ Hành không làm theo ý của cô, chỉ giơ tay ấn chăn xuống, cũng quăng ra một câu: “Tự đi đi.”
Rồi nhắm mắt lại.
Lương Kim Nhược nhìn khe hở nhỏ xíu mình vất vả lắm mới vén lên được lại biến mất.
Cô rất thất vọng, cũng rất không vui.
Tự đi thì tự đi, Lương Kim Nhược quay người, thò người qua tủ đầu giường đằng kia.
Cô không hay tự động tay mở đèn ở trong phòng ngủ của Nguyệt Lan Loan cho lắm, không biết cái nào là đèn led, dứt khoát cứ ở đó thử từng cái từng cái một.
Đầu tiên là đèn cây không cẩn thận bị cô tắt mất.
Sau đó hai ngọn đèn ở đầu giường bật lên, ánh sáng được tụ hợp.
Chu Sơ Hành mở mắt ra.
Từ góc nhìn này của anh, nửa người Lương Kim Nhược thò ra khỏi chăn, vừa mới ra khỏi bóng tôi, cho nên mắt của anh bị ánh sáng làm chói, chỉ có thể nhìn thấy trắng đỏ lóa mắt.
Đèn đọc sách được bật lên.
Chỉ còn lại cái cuối cùng, Lương Kim Nhược nhếch khóe môi, chẳng gì làm khó được cô, đợi lát nữa trực tiếp xốc lên thưởng thức một phen.
Tay của cô vừa chạm vào công tắc, cánh tay dài phía sau ôm lấy cô, trực tiếp kéo vào lòng, “Ngày mai tìm tiếp.”
Lương Kim Nhược lúc đầu còn chưa phản ứng lại, mở miệng: “Buông ra!”
“Em đã quên vừa rồi em nói cái gì sao?” Chu Sơ Hành ý vị thâm trường ngồi dậy.
Lương Kim Nhược làm như không nghe thấy, mũi chân nhỏ nhắn tinh tế đá vào chăn, liền lấy chăn quấn quanh người mình.
Chăn bị giật mất, một cách tự nhiên, Chu Sơ Hành liền không được che chắn.
Động tác của Lương Kim Nhược rất nhanh, súy chút nữa tự khiến mình bị quấn trong chăn, lúc này mới để mũi chân dừng lại một chút, chớp chớp mắt.
Chu Sơ Hành đem cả người cô quấn vào trong chăn, ôm nằm xuống, cô bất mãn nói: “Em muốn tìm hoa tai!”
Cô còn chưa nhìn được thêm lần hai, không nhìn rõ nó như nào đấy.
“Mua cái mới.” Anh uể oải.
“Em chỉ thích đôi đó.” Cô không được như ý thì dây dưa không bỏ(*).
(*)Gốc là 不依不饶 (bất y bất nhiêu): không được như ý thì dây dưa không bỏ, không vừa lòng không buông tha
Im lặng mấy giây, Chu Sơ Hành ngữ khí hờ hững: “Sao em cứ phải để anh nhắc em, hôm nay lúc tới đây em có đeo cái gì chứ hả?”
“……”
Hóa ra mình không có đeo sao?
Lương Kim Nhược nhớ ra rồi, cô cảm thấy mấy chiếc hoa tai đó mình đều đã từng đeo qua, đối với cô mà nói mỗi ngày phải đổi kiểu mới được, vì thế dứt khoát không đeo.
“Để cho em ra.”
Cô vừa ló đầu ra, liền chạm vào chóp mũi của Chu Sơ Hành.
Lông mi của Lương Kim Nhược run lên, đôi mắt trong veo chớp chớp, quả quyết nói: “Được, vậy anh mua cái mới cho em.”
Chu Sơ Hành cúi đầu xuống.
“Chuyện anh đã đồng ý thì không thể nuốt lời.” Lương Kim Nhược chui đầu vào chăn, cố gắng che dấu sự xấu hổ và ngại ngùng của mình, đương nhiên không thành công lắm.
Bởi vì trong chăn rất nóng.
Cô chẳng qua chỉ bức bối một lát, liền không nhịn thò mặt ra hít thở, lại chạm phải đôi mắt của Chu Sơ Hành.
Vừa rồi đèn trong phòng đều được bật hết lên.
Lương Kim Nhược cuối cùng cũng thấy được ánh sáng, thở phào nhẹ nhõm.
Ai biết được sao anh đột nhiên lại tỉnh lại, cô rõ ràng đã nhẹ chân nhẹ tay, giấc ngủ của anh cũng quá nông rồi đi, Lương Kim Nhược lại oán thầm hai câu, chuyện này cuối cùng vẫn không có sức lực làm tiếp.
Chu Sơ Hành đã tỉnh, trái lại cô lại nhắm mắt, mắt không thấy tâm không phiền, hừ hừ mấy tiếng để bày tỏ sự lên ánh của mình.
Thấy cô ngủ say, Chu Sơ Hành không còn gì để nói, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của cô, chỉ đành xuống giường đi rửa tay.
Lương Kim Nhược ngủ rất sâu, cũng không biết anh rời khỏi lúc nào.
–
Sáng hôm sau, Lương Kim Nhược thức dậy trong bóng tối.
Cô bị âm thanh tí tách đánh thức, mắt sáng híp híp liếc về phía phát ra âm thanh, tên chó này mới sáng sớm ngày ra lại tắm táp cái gì.
Một lát sau, tiếng mở cửa vang lên.
Một bóng người cao lớn rắn rỏi từ trong cửa kính bước ra, đang dùng khăn lau tóc.
Rèm cửa trong phòng đóng chặt, mịt mờ mông lung, chỉ có ánh sáng ấm áp phía đó chiếu tới.
Ánh sáng từ sau cửa kính chiếu tới, đổ bóng lên thân hình hoàn mỹ như tạc của anh, phản chiếu trong mắt Lương Kim Nhược.
Đây là Chu Sơ Hành?
Lương Kim Nhược thoáng sững người, suýt nữa tưởng là mình nằm mơ.
Tối qua cô tùy tiện đánh thức anh dậy, bây giờ vừa tỉnh lại, anh cứ nhẹ nhàng mà dễ dàng đứng trước mặt cô như vậy.
Vừa tỉnh dậy đột nhiên ước nguyện thành hiện thực……
Cái này có đột ngột quá hay không?
Lương Kim Nhược hơi hơi nhắm mắt lại, tỉnh táo lại, mấy giây sau lại mở mắt ra.
Người đàn ông cách đó không xa đã vào phòng để quần áo, lúc đi ra đã mặc đồ ngủ, đai lưng buộc chặt quanh eo.
Nếu như không phải tóc của Chu Sơ Hành vẫn còn chưa lau khô, mang theo ẩm ướt, Lương Kim Nhược sẽ cho rằng một màn vừa nãy mình nhìn thấy là ảo ảnh hão huyền.
Lúc học vẽ, cơ thể người là không thể thiếu được, tuổi tác và dáng người của người mẫu mà bên phía giáo viên hợp tác đều không giống nhau, mà cô thì khác.
Cô trực tiếp tiêu tiền mời mấy người mẫu nam trong giới thời trang.
Thế làm, cô vẫn còn chưa bắt đầu vẽ, phòng vẽ tranh riêng của cô đã trở thành nơi cả trường đều muốn đến tham quan, điều này làm cho các người mẫu nam vừa bước vào cửa liền không làm nữa.
Có điều, cho thêm nhiều tiền hơn, bọn họ liền đồng ý.
Chẳng qua chỉ dãy dụa một chút, muốn mặc một ít quần áo, muốn dùng thứ gì đó che thân, để tránh mình bị chụp lén hoặc tranh vẽ bị lộ ra ngoài làm ảnh hưởng đến danh tiếng quốc tế của mình.
Lương Kim Nhược trực tiếp đuổi tất cả bọn họ đi.
Không vẽ nữa.
Lương Kim Nhược nằm trong ổ chăn, nhắm mắt suy tưởng, vừa nãy nghĩ sai rồi.
—— Tắm buổi sáng rất tốt, vô cùng tốt.
—— Sắc đẹp thay cơm(*).
(*)Từ gốc là Tú sắc khả san 秀色可餐: nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi; nghĩa bóng: chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.
Chim dậy sớm có sâu ăn.
Cô liền hung hăng no rồi dừng nhãn phúc lại.
Lương Kim Nhược cảm thấy, mình có thể vẽ rồi.
–
Có lẽ là suy nghĩ nhiều quá, Lương Kim Nhược lại ngủ thêm một giấc nữa.
Lúc lần nữa tỉnh lại trong phòng chỉ có một mình, Chu Sơ Hành chắc có lẽ đã đến công ty rồi.
Lương Kim Nhược đang muốn lật người duỗi tay lấy di động thì mu bàn tay va vào thứ gì đó, ngẩng đầu nhìn, ở đầu giường có thêm một chiếc tủ kính nhiều tầng.
Tổng cộng có tám tầng, mỗi tầng đều có một thứ như nhau.
Ánh sáng rực rỡ làm lóa mắt Lương Kim Nhược vừa mới rời giường.
Cô lập tức rời khỏi giường, tỉnh táo vô cùng, ngồi dậy liền ôm lấy chiếc tủ kính nhỏ thưởng thức lễ vật 2 tỷ của mình.
Nói là lễ vật cầu hôn, nhưng Chu Sơ Hành căn bản chưa hề cầu hôn.
Không sao, dù sao người chịu thiệt là Chu Sơ Hành.
Trong phòng không có người, chăn bông tuột xuống, Lương Kim Nhược cũng không kiêng dè, mở từng cánh cửa nhỏ, nắn bóp dây chuyền, sờ sờ lắc tay.
Xúc cảm thật không tồi.
Lương Kim Nhược đang đắm chìm trong loại hạnh phúc này, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.
Chu Sơ Hành lên thay quần áo dừng bước chân lại, nhìn thấy rõ ràng tư thế cùng trạng thái hiện tại của cô, anh từ từ mở miệng.
“Không cần gấp, chân không dài, không chạy được.”
Lương Kim Nhược kinh hô một tiếng, ôm tủ thủy tinh cùng chui vào trong chăn.
Vừa rồi không đóng cửa tủ, thế nên dây chuyền lắc tay lập tức đổ ra giường, chạm vào da thịt của cô, cảm giác lạnh buốt.
Chu Sơ Hành giữ im lặng cả buổi.
Anh tiếp tục thay áo sơ mi áo vest, trước lúc sắp rời khỏi phòng, thấy trong ổ chăn phồng lên, làm như không để ý mở miệng.
“Lương Thị bọn em có phải đã sớm quyết định xong người phụ trách của kế hoạch Thiên Tụy rồi không?”
Tai Lương Kim Nhược giật giật, đầu nhỏ xinh đẹp từ trong chăn ló ra: “Không thể nào, em còn chưa tham gia mà.”
Chu Sơ Hành đang thong thả ung dung sửa sang lại vạt áo, toàn thân mặc vest được đặt may riêng, thon dài thẳng đứng, thân hình cao lớn.
“Em muốn viết bản kế hoạch?”
Anh chỉ thuận miệng nói một câu.
Giọng điệu này cố tình quá mức bình thường, ba chữ cuối cùng chậm lại, rơi vào tai Lương Kim Nhược, thì giống như anh không tin tưởng cho lắm.
Sáng sớm mạch suy nghĩ của Lương Kim Nhược không tốt, chưa kịp thời phản bác.
Chờ tới lúc quay đầu lại muốn ném đồ qua, trong tay chỉ có trang sức trị giá 2 tỷ, đành phải trơ mắt nhìn anh rời khỏi phòng ngủ.
Thứ đàn ông chó xuống giường lập tức trở mặt, xem thường ai hả.
–
Bởi vì một câu nói này của Chu Sơ Hành, Lương Kim Nhược rời giường rửa mặt ăn sáng, động tác nhanh chóng, một khắc cũng không dừng lại(*) ngồi xe muốn đến Lương Thị.
(*)Câu gốc là 马不停蹄– Mã bất đình đề: đây là một câu thành ngữ, nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại, một mực bước về phía trước
Cũng không biết có phải Chu Sơ Hành biết có thể giữ cô ở lại hay không, sáng sớm hôm nay cô mở tủ quần áo, phát hiện rất nhiều váy vóc, giày và túi xách.
Ngay cả áo sơ mi của nữ và quần âu đều có cả.
Lúc trước cô rời đi chưa hề có.
Trên đường, Mẫn Ưu thỉnh thoảng liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Lương Kim Nhược phát giác, “Nhìn cái gì?”
Mặt Mẫn Ưu có chút đỏ, vỗ vỗ má, nhắc nhở nói: “Bà chủ, chỗ này của cô……”
Lương Kim Nhược cúi đầu: “Sao thế, không đẹp hả?”
Chuỗi dây chuyền bằng đá quý này, rất có trọng lượng, cũng rất đẹp, màu xanh lam đậm thâm thúy.
Mẫn Ưu ho nhẹ một tiếng: “Bà chủ, sợi dây chuyền rất đẹp, có điều cái tôi nói không phải dây chuyền, mà là dấu vết.”
Sợi dây chuyền mấy chục triệu, có thể không đẹp sao?
Lương Kim Nhược nói bừa: “Một con muỗi rất lớn tốt.”
Mẫn Ưu gật đầu, trong lòng một chữ cũng không tin.
Di động vang lên.
Tô Ninh Dung: [Bảo bối, cậu cảm thấy hôm nay mặt trời quá lớn sao?]
Lương Kim Nhược cong môi, gõ chữ: [Muốn nói cái gì.]
Tô Ninh Dung: [Mình sợ hào quang của 2 tỷ quá sáng, chói đến mức cậu cảm thấy trời quang của hôm nay cũng giống như trời râm.]
Lương Kim Nhược: [.]
Tuyệt đối là ghen tị.
Cô tự sướиɠ một tấm rồi gửi qua: [Đẹp không?]
Tô Ninh Dung: [Hóa ra là mắt của mình bị chói mù rồi.]
Qua một lúc, cô ấy lại nói: [Vui sướиɠ không? Lúc nào thì kết hôn?]
Khóe môi Lương Kim Nhược hơi cong, dùng tin nhắn thoại hồi đáp: “2 tỷ, chẳng qua là phí xin lỗi hai chữ thôi.”
Tô Ninh Dung: [?]
Quả nhiên không hổ là cậu, Lương Chiêu Chiêu.
Cái này nói ra, toàn mạng sẽ cực bùng nổ.
Ở trước mặt bạn thân khoe khoang một đợt, lại bắt đầu chuyển hướng sang chủ đề không thể lan truyền ra bên ngoài, Tô Ninh Dung chỉ nghe cô miêu tả vài ba câu, liền muốn xem kịch.
Một cuộc gọi thoại đến, thập phần hào khí.
“Vẽ, vẽ suốt đêm cho mình!”
“Có cái gì là người bạn tốt mình đây không thể xem sao?”
Lương Kim Nhược bình tĩnh đáp: “Cái này.”
Tô Ninh Dung: “……”
Có tính chiếm hữu.
“Cậu cũng có thể chụp vị hôn phu của cậu, cái này so với vẽ tranh còn trực tiếp hơn.” Lương Kim Nhược nghĩ tới cái gì đó, “Hình như dáng người của Tần Tông không tồi nhỉ.”
Cô chưa từng cẩn thận để ý.
Tô Ninh Dung tức giận: “Mình vừa mới náo loạn nhầm anh ấy là gay, đang quê đây, cậu bảo mình mở miệng nhờ anh ấy khỏa thân cho mình chụp ảnh?”
Lương Kim Nhược giả vờ vô tội: “Vậy bỏ đi.”
Cô tuyệt đối không mở miệng nhắc đến chuyện lúc đầu mình làm để cô ấy đi thăm dò.