Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 21: Qua một đêm.

Tô Ninh Dung chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ điều mình hỏi cũng chính là sự thật.

Lương Kim Nhược nghe bạn mình nói như vậy, cứ mặc kệ quơ toàn bộ màu vẽ trên giá vào hết xe đẩy.

“Chỗ này đủ cho cậu vẽ mấy bức tranh hả?” Tô Ninh Dung cố ý hỏi.

“Không biết, nói không chừng một bức cũng không được.” Lương Kim Nhược thuận miệng, ngữ khí mang theo chút trêu chọc: “Vẽ sai rồi thì phải vẽ lại từ đầu.”

“Là cậu quá cầu toàn(*).”

(*)Câu gốc 精益求精 – Tinh ích cầu tinh: đã tốt lại muốn tốt hơn; đã giỏi còn muốn giỏi hơn

Một giáo viên mỹ thuật ở bên cạnh vẫn còn đang cẩn thận lựa chọn nhãn hiệu lúc ngẩng đầu lên, phát hiện trên kệ hàng đã trống không.

“……?”

Anh ta nhìn sang bên cạnh mình, trong giỏ hàng nhỏ kia đã chất đầy rồi.

Nhìn lên, hai cô gái đều đeo khẩu trang, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc sảo, mỗi cái chớp mắt mỗi một động tác trông rất phong cách.

Hoàn hồn khi nghe thấy câu nói kia, anh ta nắm chặt cái hộp nhỏ trong tay, sợ hai vị tiên nữ bên cạnh cướp mất.

“Được rồi, đi thanh toán.”

Lương Kim Nhược khẽ nâng cằm, cùng Tô Ninh Dung đẩy xe hàng đi.

Nếu như không phải không muốn tung tích quá rõ ràng, bị quá nhiều người biết, có lẽ cô đã trực tiếp để cửa hàng quen gửi đến tận nhà rồi.

Lâu rồi không dạo phố, cũng có chút thích thú.

Không lâu sau, ngoài hành lang truyền tới tiếng của hai người, “Lần trước tôi hỏi rồi, người ta nói chiều nay màu vẽ mới sẽ về, bây giờ tới thì vừa đúng lúc……”

Rất nhanh, họ nhìn thấy kệ hàng trống rỗng.

“—— Sắp tối rồi vẫn còn chưa về đến?”

Giáo viên mỹ thuật ho khan một tiếng, tốt bụng nhắc nhở: “Về rồi. Vừa mới bị mua hết rồi.”

Người kia kinh ngạc ngờ vực: “Nhanh vậy đã bán hết?”

Giáo viên mỹ thuật: “Có một người mua hết rồi.”

Anh ta cũng không nói gì nữa, tự mình chộp lấy hộp cuối cùng rồi nhanh chóng rời đi.



Lương Kim Nhược mua rất nhiều đồ, sau đó nhờ trung tâm thương mại giao hàng tận nhà, còn cô và Tô Ninh Dung thì đi ra ngoài uống cà phê.

Người đại diện rất lâu chưa xuất đầu lộ diện gọi điện thoại đường dài đến.

“Kim Nhược, đồ đạc thu dọn xong rồi đó. Đúng rồi, dạo này cô có tác phẩm mới không?”

Không còn cách nào, bà chủ lớn về nước rồi, chị ấy liền trở nên rảnh rỗi.

Mặc dù tiền lương vẫn được phát như thường, nhưng chị ấy lại không làm việc, nên cảm thấy vừa vui sướиɠ vừa chột dạ.

“Thêm một khoảng thời gian nữa sẽ có.” Lương Kim Nhược cúi đầu khuấy cà phê, người đi đường bên ngoài tấm kính thỉnh thoảng đưa mắt nhìn.

“Được, vậy đến lúc đó cô gửi qua hả?” Người đại diện vui mừng khôn xiết.

Lương Kim Nhược từ chối: “Không gửi, tôi muốn tự cất giữ.”

Biểu cảm của cô cổ quái, nếu như đưa tranh của Chu Sơ Hành ra, lại còn bán công khai nữa, e rằng Chu Sơ Hành sẽ thật sự muốn gϊếŧ cô.

Cũng không biết, nếu như cô tốn 2 tỷ có thể khiến anh nguôi giận không nữa.

Chắc là không được đâu, Lương Kim Nhược tự mình nghĩ thầm, hình như cô chưa từng hỏi qua Chu Sơ Hành thích cái gì.

Ngoại trừ công việc.

Còn có một thứ, thèm muốn cơ thể cô chắc cũng có thể thêm vào.

Tối hôm qua náo loạn quá lâu, Lương Kim Nhược ngẫm lại mà nổi da gà, cũng không biết có phải vì đi công tác mấy ngày, anh ta kiềm nén quá lâu hay không.

Lúc trước một hai tháng không gặp, cũng chưa thấy anh quá lố như vậy.

Tuy rằng bản thân cũng thật sự rất hưởng thụ.

Người đại diện: “Không bán hả?”

Lương Kim Nhược hoàn hồn, nhấp một ngụm cà phê: “Tôi đâu có thiếu tiền.”

“Cưng à, cô từ bỏ tất cả ở nước ngoài sao?” Người đại diện thở dài: “Tranh công khai của cô vốn dĩ cũng không nhiều.”

Sau buổi đấu giá từ thiện lần trước, nghệ danh Lune của Lương Kim Nhược trong giới nghệ thuật trở nên rất hot, suy cho cùng thì họa sĩ trẻ tuổi có bức tranh trị giá 30 triệu đã ít lại càng ít.

Vẽ loại tranh này, nhiều khi, chờ được tới lúc nổi tiếng, tác giả cũng qua đời rồi.

Cho nên người đại diện rất coi trọng thiên phú của Lương Kim Nhược, hơn nữa hợp tác chung nhiều năm qua cũng rất vui vẻ, ngoại trừ tính tình kiêu ngạo ra, cũng không có bất cứ đam mê kỳ quái nào.

Có điều, bởi vì kể ngày đó trở đi cái tên Lune không lộ diện nữa, vì vậy bọn họ cũng không đào ra là ai, chỉ từ chỗ người đại diện và bạn học cũ của Lương Kim Nhược biết được tin tức của cô.

Thời kỳ tin tức nóng hổi qua đi, tự nhiên sẽ không để ý nhiều nữa.

Lương Kim Nhược bình thản: “Dù sao chính là không có.”

Người đại diện vừa nghe, cũng không nhịn được cười: “Không thì không, tôi lại không thể đến ép cô, đừng có quên chiếc áo họa sĩ cô khoác lên người là được.”

Lương Kim Nhược mỉm cười: “Ừm, còn nữa, sau này gọi tôi là Lương tổng.”

Người đại diện: “……”

Người đại diện: “Vậy Lương tổng trên hot search trong nước hôm nay chính là cô?”

Lương Kim Nhược ơ một tiếng: “Cái này chị cũng biết?”

Cô vừa nhớ ra phỏng vấn của mình hôm nay sẽ được đăng, sau khi kết thúc cuộc gọi liền đăng nhập Weibo nhìn thử, quả nhiên treo ở No.3.

Chỉ có điều khi nhìn thấy La Nhụy Thư ở No.5, hừ một tiếng.

“Cái tên này ở trên cùng một bảng với mình, nhìn vào thật phiền.” Lương Kim Nhược tức khắc không có tâm trạng xem Weibo.

Tô Ninh Dung đoán được là ai: “Người ta bây giờ là ảnh hậu. Chủ yếu là cậu cũng không xé rách mặt(*) với cô ta, người khác không biết nội tình.”

(*)Xé rách mặt 撕破脸: Không nể nang, cạch mặt, vạch mặt, trở mặt

Nếu không phải cô ấy từng thấy, cô ấy đương nhiên cũng không biết.

La Nhụy Thư đã từng sinh sống ở Lương gia mấy năm, trong mắt người khác, đó không phải chính là có chút tình hương hỏa sao.

Ai mà biết cô ta đã từng muốn hiến thân chứ.

Lương Kim Nhược đặt muỗng xuống: “Chắc ảnh hậu bỏ tiền mua nhỉ, người tâng bốc cô ta còn không ngán?”

“Hình như bây giờ là ngoại tỉnh đó.” Tô Ninh Dung chậc một tiếng: “Cô ta biết sự lợi hại của cậu, không dám ở Bắc Kinh đâu.”

Cô ấy lại nói: “Bảo Chu tổng phong sát luôn đi.”

“Lãng phí.”

“Nếu như mình nói đoàn đội của cô ta muốn tiếp xúc lấy đại ngôn của Trung Thế thì sao?”

Tô Ninh Dung là nhϊếp ảnh gia, khó tránh sẽ phải tiếp xúc với giới giải trí, hơn nữa với gia thế của bản thân, hiểu rất rõ về những việc này.

Lương Kim Nhược kinh hãi: “Trung Thế mất giá vậy rồi?”

Tô Ninh Dung bổ sung: “……. Đương nhiên là công ty con.”

Loại chuyện phát ngôn nhỏ nhặt của công ty con này đương nhiên sẽ không trình đến trước mặt Chu Sơ Hành.

Lương Kim Nhược bất giác thở phào nhẹ nhõm: “Dọa chết mình rồi, mình còn tưởng tầm nhìn của Chu Sơ Hành sao đột nhiên kém như thế chứ.”

Cô lấy lại bình tĩnh.

“Cậu cảm thấy mình là loại người ‘thổi gió bên gối"(*) kia sao? Chu Sơ Hành là kiểu đàn ông sẽ nghe gió thổi bên gối sao?”

(*)Thổi gió bên gối – 吹枕边风: ý là người vợ thủ thỉ, reo rắc những quan điểm hoặc đề xuất yêu cầu của mình với người chồng.

“Hình như không phải.” Tô Ninh Dung ngẫm nghĩ.

Lương Kim Nhược cười ngọt ngào: “Không, mình là loại người đó.”



Gần tới Đàn Duyệt Phủ, Chu Sơ Hành lại nhận được một cuộc gọi.

Đến từ Tần Tắc Sùng.

Chu Sơ Hành liếc nhìn cái tên hiện trên màn hình, nhớ lại tình nghĩa trợ giúp hôm qua của anh ta, ấn nhận: “Có chuyện gì?”

“Không có.” Tiếng cười mang theo từ tính của Tần Tắc Sùng truyền qua điện thoại, “Chẳng qua là chúc mừng cầu hôn thành công.”

Đây là câu thăm hỏi thứ hai của ngày hôm nay rồi.

Chu Sơ Hành rất bình tĩnh: “Không có.”

Ở đầu dây bên kia, Tần Tắc Sùng hơi nhướng mày: “2 tỷ của cậu đã mang ra tặng hay chưa, vô dụng sao?”

Chu Sơ Hành ngẫm nghĩ, “Cũng không phải.”

Còn rất hiệu quả.

Tần Tắc Sùng nghe ra được điểm thú vị, hơi cong môi: “Hôm qua tôi xem được phỏng vấn của Lương Kim Nhược, có vẻ như cậu chỉ có loại khả năng hoàn thành được một số yêu cầu nào đó.”

“Ai bảo cậu là người cuồng công việc.”

Chu Sơ Hành cúi đầu, che giấu đôi mắt đen kịt, “Hiển nhiên, không phải.”

Tần Tắc Sùng hỏi: “Lời nói này chính cậu có tin không?”

Không ngờ anh ta liền nghe thấy Chu Sơ Hành nhàn nhạt ừ một tiếng, âm điệu bình tĩnh: “Tần tổng từng nhìn thấy người cuồng công việc tan làm lúc 4 giờ?”

“……”

Chu Sơ Hành lại ung dung nói thêm một câu: “Yên tâm, sau này sẽ mời cậu tham dự hôn lễ, cậu có thể chuẩn bị trước tiền mừng.”

Sau đó cúp máy.

Đối với việc cầu hôn, trong trí nhớ có hạn của anh đều đến từ những người khác, mặc dù không nhiều, nhưng các bước tiến hành đại khái nắm được.

Chẳng qua, điều duy nhất cần suy xét là, Lương Kim Nhược và người khác không giống nhau.

Lúc suy nghĩ Chu Sơ Hành có thói quen cong ngón tay lại, nhịp nhàng gõ trên đầu gối, nhắm mắt, như thể đang chìm vào nghỉ ngơi.

Tài xế ở phía trước không dám nói gì.

Nhất thời trong xe chỉ nghe được tiếng vang của bản nhạc không lời êm dịu.

Mãi tới khi xe đột ngột dừng lại.

Thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau mở mắt, tài xế vội vàng giải thích: “Đằng trước có xe cấp cứu……”

Chu Sơ Hành gật đầu: “Nhường đường cho họ.”

Đây là một giao lộ, nhưng chỉ có một con đường không dài lắm rẽ vào giao lộ, phía cuối là một con hẻm cũ.

Ngoài xe sắc trời tối dần.

Nhường đường có hơi lâu, Chu Sơ Hành ấn cửa sổ xe xuống, ánh mắt tùy ý lướt nhìn, liền nhìn thấy một tiệm hoa lẳng lặng đứng giữa rất nhiều cửa hàng.

Sự khác biệt về cách làm bảng hiệu với các cửa hàng xung quanh rất rõ ràng.

Anh thu hồi tầm mắt, đóng cửa sổ.

Trước mắt hiện lên lần trước đi đón Lương Kim Nhược, dáng vẻ khi cô nhìn thấy bó hoa hồng chuyển phát nhanh kia.

……

Tô đặc trợ hôm nay tan làm sớm lại nhận được điện thoại từ sếp, chỉ bảo anh ta làm một chuyện rất đơn giản.

—— Đến sân bay nhận hoa hồng.

Tô đặc trợ vẫn chưa kịp phản ứng: “Vị Mai Khôi này là nam hay nữ ạ?”

(*)Hoa hồng trong tiếng Trung là 玫瑰花 /Méiguī huā/ (Hán Việt: mai côi, hoặc mân côi, hoặc mai khôi). Chữ 玫瑰 ngày xưa chỉ 1 loại ngọc màu đỏ, sau này được dùng luôn để chỉ 1 loại hoa màu đỏ rất đẹp là Hoa hồng. Vì Chu Sơ Hành bảo Tô đặc trợ đến sân bay 接玫瑰 (tiếp mai khôi), nên Tô đặc trợ mới hiểu nhầm 玫瑰 là tên người.

Chu Sơ Hành lãnh đạm: “Nếu như cậu đã đần đến mức độ này, tôi cần suy nghĩ đổi trợ lý rồi.”

“……”

Trong chốc lát Tô đặc trợ như hiểu ra: “Hiểu rồi ạ, tôi sẽ nhận được.”

Chẳng phải chỉ là hoa hồng vận chuyển bằng đường hàng không thôi à, như vậy chẳng phải đơn giản quá sao.

Chờ khi anh ta đến sân bay mới phát hiện, thật sự không đơn giản, bởi vì trên máy bay đủ các loại hoa hồng, chủng loại khác nhau, màu sắc cũng khác nhau.

Tất cả đều là mới cắt.

Dặn dò của ông chủ nhà mình là ——

“Chọn một bó tốt nhất, còn lại thì đưa đến Nguyệt Lan Loan đi.”

Đôi mắt Tô đặc trợ nhìn hoa.

Anh ta cảm thấy bó nào cũng là tốt nhất.



7 giờ, Lương Kim Nhược trở về Đàn Duyệt Phủ.

Tất cả màu vẽ mới được đưa tới đều xếp trong phòng vẽ, cộng với những thứ khác, còn có tác phẩm trước đó được gửi về từ nước ngoài……

Phòng không đủ lớn rồi.

Lương Kim Nhược ngồi trên thảm, có chút âu sầu. Cô vẫn rất thích căn hộ cao cấp này, nhưng xem ra ngày nào đó phải mua một biệt thự mới.

Có điều chật chội cũng không chậm trễ vẽ tranh.

Cô chọn một tờ giấy vẽ trong phòng, ngồi dưới đất, ghé vào bàn trà phác thảo hình người đơn giản nhất bằng vài nét bút chì.

Lương Kim Nhược định mô phỏng trước một chút.

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông.

Lương Kim Nhược nhìn thấy khuôn mặt của Chu Sơ Hành qua mắt mèo, tim đập lỡ nhịp, chạy như bay đem giấy vẽ vào phòng vẽ tranh khoá lại.

Chờ đến khi cô ra, người đàn ông đã đứng trong phòng khách.

“Anh đã biết mật khẩu rồi còm bấm cái gì.” Lương Kim Nhược làm bộ làm tịch vén tóc mai bên tai, “Đến làm gì?”

Tầm mắt của Chu Sơ Hành lướt qua vai cô, tuỳ hứng hỏi, “Vừa rồi em đang làm gì?”

“Dọn dẹp phòng vẽ.” Lương Kim Nhược thuận miệng: “Trước đó không phải có tranh từ nước ngoài gửi về sao, phòng có hơi nhỏ.”

Chu Sơ Hành khẽ gật đầu.

Lương Kim Nhược khoanh tay trước ngực, hất cằm về phía anh: “Anh vẫn chưa trả lời em đâu.”

Đáy mắt Chu Sơ Hành khẽ gợn sóng, không rõ ràng lắm, nhàn nhạt nói: “Đón em về.”

“Đêm nay em ở đây.” Lương Kim Nhược nói.

“Hai tỷ của em còn ở bên kia.” Giọng nói của Chu Sơ Hành không nặng không nhẹ.

Lương Kim Nhược lúc này mới nhớ tới chiếc tủ kính bảo bối kia, sở dĩ không mang theo là vì phải đến công ty.

Làm sao anh biết?

Không thể không nói, hai chữ “của em” rất thuận tai.

Hai mắt Lương Kim Nhược lấp lánh, tiến gần hai bước, ngón tay chọc chọc âu phục của anh: “Chu Sơ Hành, anh có phải cố ý muốn dụ em về không?”

Vừa nghe lý do thì biết là cố ý rồi.

Chu Sơ Hành ngược lại không phủ nhận, mà còn không rõ lý do cười khàn một tiếng, thong thả ung dung hỏi: “Có muốn về không?”

Anh rất ít cười, nhưng lúc này lại giống như có móc câu kéo nơi khoé miệng.

Lương Kim Nhược thu tay lại, cảm thấy đầu ngón tay dường như bị dòng điện chạy qua.

Trở về chắc chắn sẽ phải làm chuyện “sắc”(*).

(*)Ờm, thì là… chuyện 18+ đó đó

Chờ Chu Sơ Hành đi rồi, cô quyết định đổi ghi chú tên WeChat của anh thành Sắc.quỷ.

“Không về.” Lương Kim Nhược tỉnh táo mà lắc đầu: “Dạo này sao anh tới tấp thế, buông thả du͙© vọиɠ quá độ không tốt cho thân thể.”

“……”

Môi mỏng của Chu Sơ Hành khẽ mở: “Tối nay không làm.”

Lương Kim Nhược lập tức phản bác: “Tối hôm trước anh cũng nói như vậy.”

Chu Sơ Hành bỗng nhiên ý tứ sâu xa nhìn cô, sắc mặt bình tĩnh mở miệng: “Ý em là lúc cuối anh dùng ngón tay ——”

Lương Kim Nhược lập tức bịt miệng anh lại.

“Đúng!”

Chu Sơ Hành nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, di chuyển xuống dưới, nói cho cô biết sự thật: “Anh cho rằng chuyện đó không tính là làm.”

Lương Kim Nhược nói: “Tính.”

Chu Sơ Hành yên lặng một lúc, trầm ngâm nói: “Được, đêm nay như vậy cũng không làm.”

Anh dễ tính như vậy, Lương Kim Nhược càng cảm thấy có mờ ám.

Có điều chuyện anh đã đồng ý cơ bản sẽ không nuốt lời, cho nên cô cũng yên tâm đôi chút.

“Em lấy đồ xong sẽ quay lại.” Khi lên xe Lương Kim Nhược vẫn không quên nhắc nhở: “Nhiều nhất…… ăn với anh một bữa cơm thôi.”

Chu Sơ Hành nâng mí mắt, “Cảm ơn công chúa đã nể mặt?”

Lương Kim Nhược vểnh môi: “Đừng khách sáo.”

Từ Đàn Duyệt Phủ đến Nguyệt Lan Loan thật ra không xa, nhưng khu vực trung tâm Bắc Kinh quá nhiều xe, cộng thêm việc Nguyệt Lan Loan ở ngoại ô, cũng tốn kha khá thời gian.

Lương Kim Nhược suýt nữa đã ngủ quên trên xe.

Khi tỉnh dậy, cô phàn nàn: “Hay là anh quay về chỗ của em đi?”

Chu Sơ Hành hỏi: “Đây là lời mời?”

Lương Kim Nhược lầm bầm, đang muốn nói gì đó, vừa nghĩ tới khoảng thời gian thời gian tương lai mình phải vẽ tranh, liền đổi giọng: “Không phải, anh đừng đến nữa.”

Chu Sơ Hành liếc qua, “Cũng đâu cần rút lại nhanh thế.”

Lương Kim Nhược không muốn giải thích, thúc giục anh nhanh chóng đi vào.

Lúc đến cửa nhà Chu Sơ Hành dường như cố ý, thong dong, luôn bước chậm một bước, cách cô một bước chân.

Dù sao Lương Kim Nhược có vân tay, trực tiếp mở cửa đi vào trước.

Đèn điều khiển bằng giọng nói ở sảnh bật lên trước, chóp mũi của Lương Kim Nhược ngửi thấy mùi hương nồng nặc, “Chu Sơ Hành anh làm đổ nước hoa à?”

Cô rẽ qua sảnh, trên mặt đất tối om đột nhiên có chút ánh sáng.

Lúc đầu như một đốm lửa, trong nháy mắt cả căn phòng sáng bừng lên như dòng sông ánh sáng của hệ ngân hà, trên sàn nhà phủ đầy bởi những cánh hồng lấp lánh .

Đó là do những viên kim cương vụn được rắc vào.

Bắt mắt lộng lẫy, hương thơm ngào ngạt.

Lương Kim Nhược khẽ nhếch môi, thật lâu sau mới từ trong khung cảnh lộng lẫy này hoàn hồn lại, “Chu, Chu Sơ Hành?”

Cô vô thức quay đầu.

Chờ đến khi cô ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt âm trầm của người đàn ông, anh rũ mắt hỏi: “Thích không?”

Lương Kim Nhược gật đầu: “Thích.”

Chắc chắn ai cũng sẽ thích hết!

Cô lại quay đầu nhìn, thật đẹp, giành được trái tim của công chúa.

“Cái này thì sao?”

Giọng nói của người đàn ông phía sau trầm thấp rõ ràng.

Lương Kim Nhược lại quay đầu lại, một chiếc hộp vuông xuất hiện trong tay Chu Sơ Hành, mở ra trong đó có một chiếc nhẫn kim cương.

Cô thấy rõ chiếc nhẫn kim cương trong đó, không thể rời mắt.

Không phân cao thấp với viên kim cương hồng trước đó, thậm chí sau khi tăng thêm một tầng thân phận, càng mê người hơn.

Đồng thời Lương Kim Nhược cũng rất bình tĩnh, tim đập thình thịch, ngoài miệng lại nói: “Đây là lễ vật cầu hôn sao? Còn tối qua thì sao?”

“Tối nay mới phải.” Chu Sơ Hành thấp giọng.

Lương Kim Nhược kiêu căng nói: “Cái này chỉ muốn khiến cho em quay về sống?”

Trong biệt thự tràn ngập hương thơm, người đàn ông trước giờ luôn kiêu ngạo nghiêm túc cẩn thận từ tốn nói: “Em sẽ từ chối sao?”

“Từ chối cổ phần của Trung Thế, bà chủ của Chu gia, còn có vô số 2 tỷ.”

Lương Kim Nhược nghe ngữ khí này của anh, cảm thấy hình như anh đang bàn chuyện công việc, hoàn thành KPI kết hôn, mặc dù anh không hề có ý định đó.

Chu Sơ Hành tạm dừng một chút, “Em còn có thể hoàn thành chuyện chưa thành công tối qua.”

“Cùng với một số yêu cầu.”

Nhớ tới phát ngôn của cô trong bài phỏng vấn.

Ấn đường Chu Sơ Hành khẽ động.

Đối với anh mà nói, điều chưa biết đại diện cho nguy hiểm và thời cơ.

Hiển nhiên Lương Kim Nhược cho anh điều chưa biết, xác suất cao là nguy hiểm.

Chuyện tối qua chưa thành công? Lương Kim Nhược mơ hồ một chút, nhớ tới chuyện xốc chăn bị bắt quả tang, đôi tai giật giật.

“Em cần suy nghĩ một chút.”

Ánh mắt cô ngắm thẳng lên người anh.

Phải dè dặt.

“Lưu Bị còn ba lần đến thăm lều tranh đấy.” Lương Kim Nhược ám chỉ.

Chu Sơ Hành nhận được ám chỉ, trên mặt ung dung tự tại.

Số lần ít hơn so với anh nghĩ.

“Vốn dĩ tối nay chỉ nghĩ nể mặt ăn một bữa cơm.” Lương Kim Nhược nhìn qua nhìn lại giữa vụn kim cương trong hoa hồng và nhẫn kim cương.

Cô quăng ra một cái nháy mắt: “Bây giờ qua đêm cũng không phải không thể.”

“……”

Nói xong, cô đột nhiên nhón chân ôm lấy mặt anh hôn một cái.

Giống như lông vũ bay nhẹ qua.

Chu Sơ Hành không ngờ còn có bất ngờ như vậy, cách cô thể hiện yêu thích, không thể không nói, rất vừa lòng anh.

Lương Kim Nhược đột nhiên hỏi: “Chu tổng, em làm như này hả?”

Chu Sơ Hành không để lộ cảm xúc: “Công chúa nghĩ nhiều rồi.”