Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 22.1: Khi nào đăng ký kết hôn.

Lương Kim Nhược không ngờ anh đáp như vậy, nhất thời không biết tiếp lời thế nào.

Có điều, sao lại thấy câu nói hôm nay nghe thế nào cũng không giống những câu trào phúng như trước đây, cô rất hài lòng.

Xem ra Chu Sơ Hành vẫn còn biết nói chuyện thế nào.

Lương Kim Nhược cảm thấy mặc dù lúc này trong lòng anh có lẽ sẽ nghĩ sao cô lại ra vẻ như vậy, nhưng những lời nói thốt ra từ miệng lại là lời ngon tiếng ngọt.

Bằng không cầu hôn vô ích rồi.

Tâm trạng cô rất thoải mái, Chu Sơ Hành cũng thả lỏng lại.

Cầu hôn trái lại cũng không khó như trong tưởng tượng.

Lương Kim Nhược đã buông anh ra, đi thẳng đến vùng hoa hồng, ngồi xổm trên mặt đất sờ sờ vào những bông hoa tươi đẹp, lòng bàn tay ngẫu nhiên chạm vào những hạt nhỏ.

Mà những hạt nhỏ này, đều là kim cương.

Bình thường mà nói, cô sẽ không để những viên kim cương vụn này vào mắt, nhưng hôm nay chúng được rắc vào những cánh hoa hồng, gom góp lại một chỗ, lộng lẫy như sao trời.

Lương Kim Nhược ngẩng đầu lên: “Đây là ý tưởng của anh?”

Ngữ khí của cô rõ ràng không tin.

Chu Sơ Hành nói đúng sự thật với cô: “Tô Thừa làm.”

Lương Kim Nhược vuốt một cái trong tay, “Sinh vật như đặc trợ, vẫn luôn rất lợi hại, giống như người phụ nữ sau lưng người đàn ông thành công.”

Mẫn Ưu của cô nhất định phải dốc sức cố gắng.

“Ý tưởng của anh là một loại khác.” Chu Sơ Hành nhìn gương mặt xinh đẹp của cô giữa ngân hà hoa hồng, nhìn thêm hai lần.

Lương Kim Nhược bị khơi dậy lòng hiếu kỳ: “Nói.”

Chu Sơ Hành không làm theo ý cô, mà mở miệng: “Đi ăn cơm đã.”

Lương Kim Nhược ngẫm nghĩ, “Được thôi.”

Trước khi đi, cô nhặt mấy viên kim cương vụn từ trong cánh hoa hồng, nắm trong lòng bàn tay trắng nõn, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, rực rỡ chói lọi.

Nó là vụn, nhưng cũng phải mấy cara.

Tích tiểu thành đại.

Cô xem qua một lượt, chỗ đó gom lại ít cũng được một hộp lớn, có thể cho cô trang trí một số vật nhỏ trong nhà.

Ví dụ đến lúc đó khảm xung quanh khung tranh.

Lương Kim Nhược mà đã sắp xếp đi đâu, thì không có chỗ nào thoát khỏi tay.

Cô dứt khoát bỏ vào túi áo vest của Chu Sơ Hành, túi áo lập tức phồng lên một ít, có chút rõ ràng.

“Không được vứt đi.” Lương Kim Nhược nhắc nhở, lại hỏi: “Phải rồi, bữa tối anh đặt trước, không sợ em không đi sao?”

Hiển nhiên, Chu Sơ Hành không lo lắng cái này.

Lương Kim Nhược biết ngay, cái tình tình ngạo mạn kia của anh, đã quen với việc kiểm soát mọi thứ trong tay, cũng rất tự tin vào mọi thứ của bản thân.

Đương nhiên, anh quả thật thành công như vậy.

Lương Kim Nhược chọc chọc anh, “Chu tổng rất tự tin ha?”

Chu Sơ Hành thần thái tự nhiên: “Cũng tạm.”

Tối nay cô không đeo nhẫn kim cương, anh cũng không ép buộc.

Vị trí hôm nay của Lương Kim Nhược, tình cờ là ngồi bên phải anh, nhìn thấy cái lỗ trên xương tai phải của anh một cách rõ ràng.

Thật ra, đại đa số lỗ tai nếu mặc kệ nó, rất nhanh đã có thể tịt hẳn.

Lúc cô mười sáu tuổi bấm cho Chu Sơ Hành, sau đó không lâu liền ra nước ngoài, nghĩ sao thì cũng nên biến mất rồi mới đúng.

Nhưng bây giờ vẫn lưu cữu trên đó không hề hư hại.

Cũng không thấy Chu Sơ Hành đeo cái gì trên đó.

Lương Kim Nhược thu lại ánh mắt, lại giống như tìm được điểm đến mới cho những viên kim cương vụn —— đặt làm một chiếc khuyên tai cho anh đeo.

Cô tưởng tượng một chút, gương mặt lãnh đạm cấm dục kia của Chu Sơ Hành. Nếu như đeo khuyên tai, có lẽ sẽ tăng thêm một nét ngỗ nghịch cùng xấu xa vốn không nên có.

Vậy thì không phải là Diêm Vương nữa, mà là yêu quái.

Lương Kim Nhược mở di động, nghĩ đến việc đổi ghi chú.

Hôm nay trong địa phủ Chu Thị lại có thêm một con sắc.quỷ mới.



Khi đêm gần kề, vị trí trên hot search cuối cùng đã thay đổi.

“Không biết cô nghĩ thế nào, minh tinh vượt qua nghiệp dư lại không phải không thể, hơn nữa vị này hình như không có gì đặc biệt thì phải?”

Người đại diễn nghĩ mãi cũng không ra.

Hôm nay trong công ty đã mua hot search cho La Nhụy Thư, coi như là thông báo trước việc cô ta sẽ nhận bộ phim điện ảnh của đạo diễn nổi tiếng, chuẩn bị một xông lên No.1 hoặc No.2 hot search một chuyến.

Kết quả hôm nay lại kẹt ở No.3 không lên nổi.

“Bởi vì tôi biết cô ấy.” La Nhụy Thư đau đầu ấn ấn huyệt thái dương, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cái tên Lương Kim Nhược.

Cô ấy trở về rồi.

Vốn cho rằng cô cứ thế rời khỏi Bắc Kinh, không ngờ thế nhưng còn sẽ trở về.

“Tôi tra rồi, thiên kim của Lương Thị.” Nhắc tới Lương Thị, người đại diễn trái lại có chút chờ mong, “Có điều, vợ của Lương tổng là mẹ kế của cô ta.”

Vẫn luôn nói có mẹ kết thì sẽ có cha dượng.

Hơn nữa mẹ ruột còn qua đời rồi.

Vị tiểu Lương tổng này nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ rất có quyền lợi.

La Nhụy Thư nhìn ra nét mặt của cô ta, “Trước đây tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng cô nhìn chức vị hiện tại của cô ấy xem, thấp sao?”

“Sao cô lại sợ cô ta như vậy?” Người đại diện nghi hoặc.

“Trước kia tôi và cô ấy từng nói chuyện vài câu.” La Nhụy Thư tỏ vẻ ậm ờ.

“À.” Người đại diện dĩ nhiên biết cô ta không phải thật sự là bạch phú mỹ gì cả, nhưng cũng biết trước đây cô ta chắc chắn có tiếp cận với giới này.

Bình luận hot search của La Nhụy Thư vẫn coi như không tệ, nhưng cái người hâm mộ nghĩ lại khác, trong nội bộ nhóm fan hoặc đang nói công ty mua thấp như vậy, hoặc là nói Lương Kim Nhược chiếm vị trí.

[Người kia chắc chắn là mua để lên!]

[Số lượt xem của Lương tổng kia kỳ thật rất cao……]

[Có điều cô ấy trông thật sự xinh đẹp, bạch phú mỹ, yêu rồi]

[Cô là fan của Thư Thư sao?]

[Chẳng lẽ còn không được phép khen ngợi người khác?]

Bởi vì câu hỏi này, nhóm fan cãi nhau ầm ĩ.

Chờ đến khi người đại diện nhìn lại, người bị mắng trong nhóm fan đã rời đi rồi, không biết là bị đá ra hay là tự chủ động rời nhóm.

La Nhụy Thư không để ý mấy người này, “Giao thiệp với bên Trung Thế thế nào rồi?”

Nhắc đến cái này, sắc mặt người đại diện ngược lại đã thả lỏng rất nhiều: “Chắc hẳn không có vấn đền gì lớn, cô chính là ảnh hậu mà.”

Trên mặt La Nhụy Thư lập tức lộ ra một nụ cười tươi.

Khi còn ở Lương gia cô ta đã biết Chu gia lợi hại nhường nào, biết Chu Sơ Hành cuối cùng sẽ nắm quyền Chu gia, nhưng lúc đó còn đang đi học, chưa từng nghĩ có thể lợi hại như vậy.

Bây giờ ở giới giải trí loạng choạng rèn luyện thực tế mấy năm rồi, ý nghĩ đại diện của hai chữ Trung Thế, cô ta hiểu rõ hơn ai hết.

Kể ra thì may mà đã từng sống mấy năm ở Lương gia.

Điệu bộ mà cô ta học được từ Lương Kim Nhược, trong mắt người khác, trong mắt fans, chính là che giấu hình tượng bạch phú mỹ.

Cư dân mạng chính là thích loại này.

Những thứ mình dốc hết tâm tư mới có được, Lương Kim Nhược đã có nó trong tầm với từ khi sinh ra.

Khi vừa mới nổi tiếng, cô ta vẫn lo lắng Chu Sơ Hành sẽ phong sát cô ta, sau đó mới nhận ra, dường như anh căn bản chẳng thèm tìm cô ta.

Dù sao không có ai chính miệng hỏi cô ta, cô ta cũng sẽ không chủ động thanh minh, cứ để cái hiểu lầm tốt đẹp này tiếp tục góp thêm một viên gạch cho sự nghiệp của cô ta……



Khi đến nhà hàng đã là 8 giờ.

Là đồ ăn Pháp mà Lương Kim Nhược khá yêu thích, mặc dù cô thường định cư cùng Thẩm Hướng Hoan ở rất nhiều quốc gia, nhưng thời gian dành ở Paris tương đối lâu.

Nhà hàng vào thời điểm này thật sự rất đông người.

Nhà hàng này hiện giờ rất nổi tiếng, có điều những người đến đây không phú thì quý, nói chung những người nổi tiếng trên mạng muốn quay video đều không được vào, cho nên bầu không khí tương đối yên tĩnh.

“Nhà hàng này vẫn chưa đóng cửa hả.” Lương Kim Nhược nhỏ giọng.

“Em vẫn còn biết nhỏ giọng.” Chu Sơ Hành cười nhạo.

Lương Kim Nhược ưu nhã nhìn anh bằng nửa con mắt, cô lại không phải đồ ngốc.

Chu Sơ Hành dẫn cô xuyên qua đám đông, đến tầng hai của nhà hàng, vị trí đẹp nhất, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên dưới.

“Mấy năm trước đã thay đổi chủ sở hữu và bếp trưởng rồi.”

Lương Kim Nhược muộn màng nhận ra anh đang trả lời câu hỏi vừa nãy của mình.

Nhà hàng này là top 1 trong danh sách không thích của cô hồi đó, với mỗi người cô quen biết cô đều phải nói một câu đồ ăn rất tươi, nhưng rất khó ăn.

Trước đây khi cô đi học, mỗi tháng đều có khoảng mấy ngày, cần phải ăn cơm cùng Chu Sơ Hành.

Dù sao lúc trước lần đầu Lương Kim Nhược ăn ở đây, đã cảm thấy đặc biệt khó ăn, mà Chu Sơ Hành ở đối diện thì mặt không biểu cảm, như thể cùng với món cô đang ăn là hai thứ khác nhau.

Lúc ấy cô thậm chí còn thật sự hoài nghi có phải đầu lưỡi của mình xảy ra vấn đề hay không, gắng gượng ăn một chút, cũng không có gì để nói.

Có điều rất nhanh cô đã thay đổi chủ ý, bởi vì sau đó Chu Sơ Hành chưa từng dẫn cô đến đây nữa, anh cũng cảm thấy không ngon!

Chẳng qua anh không nói ra.

Giỏi ra vẻ, là cái mác lúc đó Lương Kim Nhược đã gán cho anh.

Tối nay dẫn cô đến đây, xem ra là đã thật sự đổi bếp trưởng rồi.

Nể tình chiếc nhẫn kim cương, Lương Kim Nhược miễn cưỡng ngồi xuống, trong thực đơn ngược lại có mấy món cô muốn ăn.

Sau khi đóng thực đơn lại, đợi nhân viên phục vụ đi rồi, cô mới mở miệng: “Hôm nay lúc anh gọi điện cho em là đang ở công ty hả?”

“Không phải.”

Nghe thấy hai chữ này, Lương Kim Nhược nhớ tới câu hỏi lúc đó của Tô Ninh Dung, không khỏi thấy may mắn, may mà anh đến tương đối muộn.

Nếu không nói không chừng đã bị lộ tẩy rồi.

Mặc dù bị lộ tẩy hình như cũng chẳng sao.

“Dì Nhạn vẫn chưa biết chuyện này chứ?” Lương Kim Nhược hỏi.

“Biết rồi.” Chu Sơ Hành liếc nhìn cô.

Lương Kim Nhược a một tiếng: “Sao anh lại nói cho dì biết, vậy ngày mai nếu dì hỏi anh có thành công không, ai nói thế nào, nói em chưa đồng ý?”

Chu Sơ Hành nhắc nhở: “Bây giờ em có thể đồng ý.”

Lương Kim Nhược bắt chéo dao nĩa, “Không.”

Đừng nghĩ gài được cô.

Đã thống nhất ba lần chính là ba lần, trời sập cũng vậy.

Cô nói qua đêm cũng thật sự qua đêm.

Vì thế Lương Kim Nhược lại ngồi trên xe của anh trở lại Nguyệt Lan Loan, nhìn cảnh đêm bên ngoài thầm nghĩ, hình như cô vẫn chưa bao giờ rời đi thành công.

Đều do Chu Sơ Hành quá giỏi.

Cô quay đều nhìn lại, Chu Sơ Hành cũng đúng lúc nhìn qua, suy nghĩ một chút, hỏi: “Thích món ăn tối nay không?”

Lương Kim Nhược nói trái lòng: “Cũng tạm.”

Chu Sơ Hành ừm một tiếng, yên lặng trong chốc lát, giọng nói trầm thấp của anh bỗng nhiên vang lên: “Trước đây em cũng nói như vậy.”

Trước đây?

Lương Kim Nhược đơ một lát, nhưng đột nhiên nhanh trs cảm thấy cái anh nói chính là lần đầu tiên đến nhà hàng này lúc còn đi học.

Anh thế mà vẫn còn nhớ chuyện này?

Làm tổng tài đều phải có trí nhớ tốt vậy sao?

Dù sao Lương Kim Nhược không nhớ rõ lúc đó anh từng nói cái gì, chỉ nhớ dáng vẻ ăn cơm của anh ngoài không nói gì ra thì còn rất đẹp mắt.