Tân Hôn Yến Nhĩ

Chương 22.2: Khi nào đăng ký kết hôn.

Trong Nguyệt Lan Loan rất yên tĩnh.

Hoa hồng trong phòng khách và phòng ăn dưới lầu chưa có ai thu dọn, vẫn bày nguyên ở đó, chẳng qua vì để an toàn, đã tắt hết đèn trước khi lên lầu.

Mặc dù như vậy, vẫn bắt mắt như cũ.

Cũng không biết có phải Tô đặc trợ đã đặt dạ minh châu ở trong đó hay không.

Lương Kim Nhược đi một bước ngoái đầu lại ba lần(*), Chu Sơ Hành không vạch trần cô.

(*)一步三回头 – Nhất bộ tam hồi đầu: đi một bước ngoái đầu lại ba lần; ý chỉ sự lưu luyến không muốn chia tay hay rời khỏi (nơi nào đó, người nào đó)

Vừa vào phòng ngủ, cô đã phát hiện không ngủ rất khác, trên tủ đầu giường có một bình hoa tinh xảo tuyệt đẹp, trong đó cắm một bó hoa hồng phấn.

Sở dĩ là một bó, bởi vì có hơi nhiều, nhìn qua giống như một bó hoa.

Lãng mạn như vậy?

Hôm nay Lương Kim Nhược một lần nữa lại bị Chu Sơ Hành làm cho ngạc nhiên rồi.

Hóa ra trên mạng nói đều là thật, trai thẳng đều là giả, chẳng qua có muốn làm hay không mà thôi.

Nhìn dáng vẻ thành thục này của Chu Sơ Hành xem, ai có thể biết anh là lần đầu tiên chứ.

Đàn ông dường như trời sinh đã am hiểu phương diện này.

Lương Kim Nhược tháo dây chuyền trong toilet, trên cổ trắng nõn mịn màng, dấu vết dâu tây mà Mẫn Ưu thấy lúc ban ngày đã không còn nhìn thấy nữa.

Nhưng mà, có lẽ ngày mai sẽ lại thêm vết mới.

Cô liếc nhìn về phía phòng ngủ, người đàn ông cao lớn đang đứng trên ban công quay lưng về phía cô nói chuyện điện thoại, nếu không có bất ngờ xảy ra thì tuyệt đối là công việc.

Đêm cầu hôn thế mà vẫn làm việc.

Lương Kim Nhược vừa oán thầm, vừa nhìn lại những món đồ trang sức trong tủ kính, mắt hoa cả lên, cuối cùng lấy ra một sợi dây chuyền ngọc trai từ trong đó ra.

Màu đen thâm thúy.

Chủ nhân cũ sợi dây chuyền này là một vị phu nhân rất nổi tiếng của Châu Âu, giá đấu giá đắt đỏ không chỉ là giá của bản thân viên ngọc trai.

Màu đen và làn da trắng như tuyết của cô đối lập vô cùng rõ ràng.

Sau khi tắm xong Lương Kim Nhược mặc áo sơ mi của Chu Sơ Hành, bên trong không mặc gì, áo sơ mi rất rộng, thậm chí cúc áo đầu tiên cũng không cần cởi.

Một viên trân châu màu đen vừa vặn rủ xuống ngay chính giữa.

Có cảm giác quái lạ.

Không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, Lương Kim Nhược không hề bỡ ngỡ chút nào. Lần trước lén ngồi máy bay riêng của anh trở về, việc cô làm còn trắng trợn táo bạo hơn lần này.

Cô nhẹ tay nhẹ chân đi đến ban công, đến sau lưng Ân Mặc, đúng lúc anh cũng vừa kết thúc cuộc gọi, quay đầu liền nhìn thấy cô.

“Thế nào, em mặc có đẹp không?”

Lương Kim Nhược cố tình ưỡn người về phía anh.

Vốn dĩ bên trong không mặc gì, từ bên trên anh nhìn thấy một vệt trắng.

Ánh mắt Chu Sơ Hành tối sầm không nhìn ra cái gì, đột nhiên vén vạt áo sơ mi ra sau rộng thùng thình của cô: “Ừ.”

Lương Kim Nhược cúi đầu, “Anh làm gì đấy?”

Người đàn ông nói, “Đêm nay ngủ sớm chút.”

Sợi dây chuyền ngọc trai bị chiếc áo sơ mi kéo cao che mất, ngay cả xương quai xanh cũng bị che lại một nửa, mập mờ cám dỗ cô tạo ra lập tức đã mất hết.

À, vẫn còn.

Bởi vì Lương Kim Nhược phát hiện vén ra sau như vậy, phần đùi phía trước ngược lại sẽ lộ ra, dưới vạt áo bị gió thổi qua.

Mặc dù Chu Sơ Hành từ trên cao nhìn xuống không thấy được, nhưng anh híp mắt lại, ôm cô trở về phòng, đặt cô lên giường.

Sau đó khép rèm ban công lại.

Lương Kim Nhược tưởng rằng câu nói “ngủ sớm chút” vừa rồi của anh là làm chuyện “sắc” sớm một chút, dụ dỗ thành công, vì thế nằm nghiêng chống nửa người trên.

“Được thôi.” Giọng của cô cũng nũng nịu.

Hai chân dài trắng nõn mảnh khảnh vắt lên trên chăn, nửa kín nửa hở hướng lên trên.

Sau đó cô liền nhìn thấy người đàn ông vừa rồi vẫn còn sốt sắng ôm cô trở về lại di chuyển tầm mắt, đi thẳng vào phòng tắm.

Lẽ nào muốn sau khi tắm xong mới làm?

Người đã đi rồi, Lương Kim Nhược nhoài người về phía trước, thầm nói thật ra sau khi làm xong tắm cũng được mà, dù sao đến lúc đó vẫn phải tắm thêm lần nữa.

Cô lắc lắc chân, bật di động lên.

Trên WeChat có mấy tin nhắn chưa đọc, dễ thấy nhất là của Tô Ninh Dung: [Đã vẽ xong chưa?]

Lương Kim Nhược trả lời cô ấy: [Cậu tưởng mình là thần tiên chắc?]

Tô Ninh Dung: [Công chúa, mình sai rồi.]

Vừa thấy cái xưng hô này, Lương Kim Nhược không hiểu sao nhớ tới hồi tối Chu Sơ Hành gọi cô như vậy, rõ ràng chữ cái giống nhau, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác.

Đầu ngón tay của cô gõ gõ: [Mình đột nhiên quyết định quan sát kỹ thêm chút nữa.]

Tô Ninh Dung: [?]

Câu nói này nghe có vẻ như đi kèm một loại thuốc nhuộm.

Tô Ninh Dung: [Cậu ở cùng một chỗ với anh ấy?]

Lương Kim Nhược: [Ừ, vừa dùng bữa xong.]

Tô Ninh Dung: [Xem ra cậu sẽ có một đêm tuyệt vời.]

Lương Kim Nhược: [Mình cũng thấy thế.]

Cô thâm sâu khó lường xong, quay lại chỗ đám người Thẩm Trì, vừa xem mấy cái video, đang nghĩ sao Chu Sơ Hành vẫn chưa ra, thì cửa mở ra.

Chu Sơ Hành mặc áo ngủ, được buộc lại cẩn thận tỉ mỉ.

Mặc kín mít như vậy, còn làm ra vẻ cấm dục.

Lương Kim Nhược tự suy đoán, lăn một vòng ngồi dậy, ngón tay kéo kéo đai áo ngủ của anh: “Nào, để em giúp anh.”

Chu Sơ Hành để tay cô sang một bên, nhân tiện tắt đèn.

Lương Kim Nhược không hài lòng nói: “Em muốn bật đèn cơ.”

Trong bóng tối, thanh âm của Chu Sơ Hành càng rõ ràng hơn: “Bật đèn sáng như vậy, em xác định em có thể ngủ sao?

Hình như trong câu nói này có gì đó sai sai.

Lương Kim Nhược tạm thời chưa nhận ra: “Được thôi, tắt đèn ngủ cũng được.”

Cùng lắm là hôm nay không xem.

Cô duỗi tay qua sờ soạng, lại bị Chu Sơ Hành bắt được, nhéo nhéo, chỉ nghe anh không nhanh không chậm nói: “Ngủ đi.”

“Đang ngủ á.”

“……”

Lương Kim Nhược nhận ra muộn màng, “Là ngủ thật á? Không phải cái kiểu ngủ kia?”

Chu Sơ Hành ừm một tiếng: “Để tránh túng dục quá độ.”

Lương Kim Nhược: “……”

Chỉ anh thanh cao.

Đại mỹ nhân đều đã chủ động sắc dụ rồi, lại có thể bảo anh ngủ sớm chút.

Anh thiếu một ngày quá độ này?

Là người sao? Là đàn ông sao?

Nghiêm cẩn của Chu Sơ Hành không chỉ trên công việc, khi đi ngủ cũng thế, nằm trên giường sẽ không giống như Lương Kim Nhược, xoay người bên này, động chân bên kia.

Lương Kim Nhược cuối cùng xác định thật sự đơn thuần đi ngủ.

Nói không làm anh cũng thật sự không làm.

Cô xốc chăn nằm xuống, quay lưng về phía anh, còn không quên châm chọc anh: “Chu Sơ Hành, anh đừng làm phò mã nữa, anh làm mã phu(*) đi.”

(*)Mã phu: người chăn ngựa; người coi ngựa

“Ba lần sửa thành mười lần!”

“Mười lần?”

Đột nhiên tăng gấp ba lần, Chu Sơ Hành không thể hiểu được mạch suy nghĩ của cô.

Giọng nói của Lương Kim Nhược nguy hiểm: “Chê ít?”

Chu Sơ Hành trầm ngâm, cảm thấy mình còn mở miệng nữa, khả năng sẽ lại tăng gấp đôi.

Vì thế trong phòng ngủ trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Trong đầu Lương Kim Nhược đã đánh Chu Sơ Hành cả trăm lần, ngửi hương hoa, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ thϊếp đi, cảm giác có con muỗi cắn ở cổ cô.

Cô càu nhàu một câu, duỗi tay đập.

Rất nhanh, con muỗi đã biến mất.



Hôm sau, ánh mặt trời vừa phải.

Lương Kim Nhược ngủ thẳng tới khi tự tỉnh, rèm trong phòng vẫn đóng chặt, tối tăm mờ mịt, cô duỗi eo, cảm thấy cổ trống trơn.

Ơ, dây chuyền tháo lúc nào vậy?

Cô không nhớ ra.

Lương Kim Nhược cũng không cẩn thận suy nghĩ, với lấy di động ở trên tủ đầu giường. Đầu ngón tay vừa chạm tới, màn hình lập tức sáng lên.

Chính ánh sáng này, làm chói mắt Lương Kim Nhược.

Không phải bị ánh sáng di động làm chói, mà là thứ được di động chiếu sáng.

Lương Kim Nhược chớp mắt, có chút choáng váng không tỉnh táo, hoa hồng đặt tối qua còn có thể phát sáng? Đây là hoa hồng phát sáng?

Cô bật đèn phim của điện thoại di động, nhắm thẳng vào chỗ đó.

Dưới ánh sáng sáng rực đột ngột, trong tầm mắt của Lương Kim Nhược, chiếc bình hoa lớn tối qua đã được đổi, biến thành chiếc bình dài thủy tinh cỡ bằng cổ tay.

Mấy chục bông “hoa tươi” được cắm trong đó.

Giống như trâm cài tóc.

Cành khô màu bạc, một phần ba cành lộ ra bên ngoài, trên ngọn nở ra một nụ hoa màu trắng bạc trong suốt, to bằng móng tay cái.

Những nụ hoa nhỏ này rất đặc biệt.

Nụ hoa được viền bởi những viên kim cương vụn, bao quanh viên kim cương ở chính giữa, đang phản chiếu những ánh sáng rực rỡ màu trắng, màu hồng hoặc màu xanh lục dưới ánh sáng.

Mỗi cành đều khác nhau, nhưng lại tương tự.

Trước đó Lương Kim Nhược còn cảm thấy, việc nhìn thấy cơ thể nude của Chu Sơ Hành vào sáng hôm qua là một buổi sáng tốt nhất trong những ngày gần đây.

Bây giờ thay đổi chủ ý rồi.

Sáng sớm nay càng rạng rỡ hơn!

Lương Kim Nhược thì thầm: “Chu Sơ Hành, anh hack hả.”

Cô, Nữu Hỗ Lộc Chiêu Chiêu, tuyệt đối sẽ không bị mua chuộc bởi những thứ này!

Ba phút sau, cô gọi điện cho Chu Sơ Hành.



Cao ốc Trung Thế, văn phòng tổng tài.

Quầng thâm dưới mắt của Tô đặc trợ nhô lên không quá rõ ràng, đặt mấy phần văn kiện lên trên bàn làm việc, bên cạnh còn có mấy người khác.

Tối qua anh ta ở nhà còn lo lắng cho sếp.

Sáng nay trời vừa mới sáng, anh ta lại nhận một món đồ được gói rất cẩn thận tỉ mỉ gửi tới Nguyệt Lan Loan, anh ta cũng không biết là cái gì.

Chắc có lẽ là món bảo bối mới gì đó.

Không giống như người khác không biết nội tình, anh ta rất tò mò, cầu hôn đã thành công hay chưa.

Ông chủ không nói, anh ta không nhìn ra.

Nghĩ đến món quà buổi sáng, anh ta đoán chừng…… có lẽ chưa thành công.

“Chu tổng, đây là số liệu đã sửa lại, anh xem qua ạ.”

Chu Sơ Hành ừ một tiếng, không ngẩng đầu lên, lật xem văn kiện.

Tô đặc trợ lên tiếng đúng lúc: “Bên phía Vương tổng hình như đã cân nhắc kỹ rồi, nói sáng nay sẽ nói kết quả qua điện thoại.”

“Mười giờ ạ.” Anh ta bổ sung.

Gần như là anh ta vừa mới dứt lời, di động đặt một bên liền vang lên.

Chu Sơ Hành đang cầm bút ký tên lên văn kiện, loại nước chảy mây trôi, mí mắt cũng chưa nâng lên chút nào, tiện tay nhấn nút kết nối.

Trong phòng làm việc vô cùng tĩnh lặng.

Vài vị giám đốc thấy cuộc gọi tới của Vương tổng, liền định ra ngoài trước.

Thế nhưng giây tiếp theo, một giọng nữ nũng nịu và lười biếng xuất hiện trong bầu không khí lạnh lẽo ——

“Chu tổng, không thể không thừa nhận điều kiện của anh có chút chút chút chút xíu hấp dẫn như vậy, cho nên khi nào đăng ký kết hôn?”

Mấy giám đốc vẫn chưa rời đi lập tức đơ luôn.

Động tác của bọn họ dừng lại, đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía người đànông thanh tâm quả dục sau bàn làm việc, ánh mắt thoáng chốc đã bất thường.

Chu tổng……

Thế mà phải quy tắc ngầm dụ dỗ mới có thể kết hôn?

Cúp máy trong suy đoán của bọn họ không xuất hiện, mà là nghe Chu tổng bình tĩnh trả lời lại: “Em muốn buổi sáng hay buổi chiều?”

Mọi người: ??

Tổng tài, ngài gấp vậy sao?

Không cần công ty nữa?