Xe ở cách sân bay không xa.
Tài xế nhìn thấy hai người từ xa, vội vàng xuống xe nhận lấy hành lý trong tay Tưởng Thừa Vũ.
Xuyên thấu qua cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Gia Thanh nhìn thấy trên ghế lái phụ chất một phần quà lớn, mặt trên là hoa cẩm chướng màu tím nhạt và hoa hồng Champagne vây quanh giữa cỏ đuôi thỏ và hoa khô Caspia trông như những mảnh ngọc bích vụn, ở giữa có lẽ là vài bông hoa loa kèn trắng Casablanca đang nở rộ, được quấn thành bó bằng giấy lụa xám bạc và ruy băng màu xanh tuyết.
Buổi biểu diễn ngày hôm trước vừa kết thúc, Lâm Gia Thanh liền đặt vé máy bay về nước. Vội vàng như vậy không chỉ do gia đình thúc giục mà còn vì hôm nay là đại thọ lần thứ 80 của bà nội Tưởng Thừa Vũ.
Rõ ràng là quà Tưởng Thừa Vũ đã chuẩn bị xong, không cần cô bận tâm, chỉ là hoa kia ——
“Anh tặng hoa này cho bà nội có phải hơi quá đơn điệu không?”
“?”
“Ngày vui nên chọn màu sắc tươi đẹp một chút, hơn nữa người lớn tuổi đều thích màu đỏ thẫm và tím đậm, hoa của anh...”
Lâm Gia Thanh đang suy nghĩ từ ngữ thích hợp, nghiêng đầu nhìn sắc mặt khó coi của Tưởng Thừa Vũ, trong nháy mắt liền từ bỏ: “Nhưng bà nội thương anh như vậy, dù anh có là một bó hoa dại ven đường, bà ấy cũng vui vẻ như nhau.”
Nói xong thì kéo cửa ghế sau ra, ngồi vào.
Trong xe có mở hệ thống sưởi.
Lâm Gia Thanh vừa ngồi vào, bắp thịt căng thẳng cũng thả lỏng, nhịn không được cảm khái: “Vẫn là trong xe ấm áp.”
“A, Gia Thanh sao con mặc ít như vậy? Thừa Vũ không nói với con hai ngày nay nhiệt độ hạ xuống sao.” Chú Khiêm lái xe thấy thế vội vàng đóng cửa sổ xe lại, rồi điều chỉnh hệ thống sưởi tăng lên hai độ, chỉ nhìn thoáng qua khuôn mặt Tưởng Thừa Vũ, nửa câu sau không khỏi hạ thấp giọng xuống, gấp gáp đổi đề tài nói: “Gia Thanh à, nghe nói tháng trước con lại đoạt giải thưởng, còn là một giải thưởng quốc tế, thật là tài giỏi quá, chúc mừng nhé.”
“Chú Khiêm, chú cũng chú ý đến mấy thứ này sao?” Lâm Gia Thanh cười: “Thật ra cũng không có lợi hại đến thế, thi đấu loại B mà thôi, ở giải hạng A đã xuất hiện người có độ tuổi trẻ mà lợi hại hơn.”
“Thật ra chú không quan tâm lắm đến những thứ này, loại B loại A gì chú không hiểu, chú chỉ biết đó là cuộc thi quy mô thế giới, có thể giành được giải thưởng đã rất lợi hại rồi.” Chú Khiêm chậm rãi khởi động xe: “Không biết lão phu nhân gặp được con sẽ vui mừng cỡ nào, lần này trở về không đi nữa chứ?”
“Dạ, không đi nữa.” Lâm Gia Thanh gật đầu, lại hỏi: “Bà nội có khỏe không ạ?”
“Được, vẫn khỏe” Chú Khiêm: “Mấy ngày trước còn bảo cô Ba dạy bà ấy lướt tin tức trên điện thoại di động. Kết quả là đọc được trên mạng chuyện thiếu gia Biểu đánh nhau với người khác, nhanh chóng gọi người đến đến trước mặt giáo huấn một trận, tinh thần vẫn khỏe mạnh, được rồi, con cũng đừng lo lắng thay cho bà lão.”
“Đánh nhau? Vì chuyện gì?”
“Cũng không có chuyện gì, thiếu niên hăng hái mà thôi.”
…
Không giống với ông chủ Tưởng Thừa Vũ, chú Khiêm lái xe là một người thích nói chuyện.
Lâm Gia Thanh tùy tiện hỏi một chút, chú Khiêm liền đem mọi chuyện thuật lại cặn kẽ, sinh động như thật, Lâm Gia Thanh nghe được cũng không mệt mỏi nữa, cô tiếp tục hỏi chuyện mới mẻ gần đây của nhà họ Tưởng.
Ngay sau đó chú Khiêm bèn kể hết cho cô nghe những chuyện thú vị gần đây.
Hai người cứ nhiệt tình trò chuyện như thế. Mãi cho đến một giao lộ đèn đỏ, chú Khiêm mới dừng lại uống một ngụm nước.
Mới vừa vặn nắp bình thì nghe phía sau truyền đến một tiếng “bốp” nhẹ vang lên.
Tưởng Thừa Vũ đóng tài liệu lại: “Tháng trước Sandy hạ sinh bốn chú chó con.”
“?” Chú Khiêm bị một câu không đầu không đuôi này chỉnh cho ngơ ngác.
“Chuyện trong nhà không phải chú đều báo cáo hết một lượt sao, tháng trước Sandy hạ sinh bốn chú chó con, sao chú không nói?”
“…” Chú Khiêm lập tức trầm mặc.
Ở cùng Tưởng Thừa Vũ lâu như vậy, ông vẫn có chút bản lĩnh nhìn thấu khuôn mặt.
Tưởng Thừa Vũ hiển nhiên là không vui lắm, tuy rằng ông cũng không rõ vì sao anh mất hứng — có lẽ là chê ông ồn ào nhỉ — dù sao cũng đừng tiếp tục khiến anh không vui là được rồi.
“Ngồi máy bay lâu như vậy chắc là mệt lắm? Con xem chú còn lôi kéo con nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.” Chú Khiêm ho khan một cái, quay đầu nhìn Lâm Gia Thanh: “Gia Thanh à, mệt nhọc thì nghỉ ngơi một lát đi, chú Khiêm đây lái xe rất vững vàng.”
Ông nói xong thì im lặng lái xe, không hóng hớt thêm một câu nào nữa.
Lâm Gia Thanh cũng không buồn ngủ, nhưng cảm nhận rõ được bầu không khí trong xe thay đổi, cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ thầm mắng Tưởng Thừa Vũ một câu, ra oai cái gì chứ.
Không sợ bị chóng mặt khi ở trên xe xem tài liệu sao?
Cô nhịn không được nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Bên ngoài xe thời tiết âm u làm cho ánh đèn bên trong xe trở nên tối tăm mù mịt, khuôn mặt người đàn ông bên cạnh ẩn nấp trong ánh đèn này, hơi nhíu mày, môi dưới mím chặt — nhưng trông anh vẫn khôi ngô như cũ.
Cô nhìn chằm chằm người trong gương, chính bản thân cũng thấy có chút hốt hoảng, thế mà đã kết hôn với một người như vậy được hai năm.
Hai năm trước, giám đốc điều hành của doanh nghiệp nhà họ Lâm đã bị bắt vì tội rửa tiền, một số lượng lớn các nhà đầu tư rút vốn và khách hàng tranh nhau chấm dứt hợp đồng, khiến giá cổ phiếu của doanh nghiệp nhà họ Lâm giảm mạnh.
Thời điểm nguy cấp, chuyện đầu tiên trong gia đình nghĩ đến chính là liên hôn.
Là con gái trong nhà, Lâm Gia Thanh còn có một người anh trai, trước hai mươi hai tuổi, cô chưa từng gánh vác một phần trách nhiệm nào trong nhà.
Khi đó, kỳ vọng lớn nhất của gia đình đối với cô chính là sau này cô có thể làm một số công việc tương đối dễ dàng trong công ty của gia đình như: xuất hiện trong một số hoạt động quan trọng, hội nghị, lễ kỷ niệm, hoạt động từ thiện.
Nhưng khi dần lớn lên, cô cũng biết, nếu cần thiết, cô còn có trách nhiệm khác, chẳng hạn như — hy sinh cuộc hôn nhân của mình vì lợi ích gia tộc.
Cô luôn biết rằng rất có thể cô sẽ được dàn xếp sẵn cho một người bạn đời.
Cô cũng không bất ngờ lắm, cuộc khủng hoảng đã làm cho mọi thứ đến sớm hơn dự kiến mà thôi.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên chính là đối tượng liên hôn của cô — doanh nghiệp nhà họ Tưởng, nhị thiếu gia nhà họ Tưởng, Tưởng Thừa Vũ.
Là một trong những tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn nhất thành phố C, trên thực tế doanh nghiệp nhà họ Tưởng còn mạnh hơn doanh nghiệp nhà họ Lâm, thậm chí còn thịnh vượng hơn.
Nhà họ Tưởng luôn đầy rẫy tham vọng, cố gắng tranh thủ quan hệ tốt nhất với gia đình đứng đầu để sinh ra người thừa kế tốt nhất.
Một khi hai người kết hôn, gia đình nhà họ Lâm không còn phải bán doanh nghiệp của mình hoặc tuyên bố phá sản vì tập đoàn nhà họ Tưởng sẽ giúp họ xử lý tất cả những tổn thất này.
Giống như lời đàm tiếu của bên ngoài, đây không phải là một cuộc hôn nhân, mà là một sự hợp tác đôi bên cùng nhau có lợi, liên kết hai gia đình có sức ảnh hưởng nhất, trói buộc hai tập đoàn hùng mạnh lại với nhau.
Điều kiện tiên quyết là như vậy nhưng không ai để ý, Tưởng Thừa Vũ còn nhỏ hơn so với Lâm Gia Thanh.
*
“Anh ta còn nhỏ hơn con sáu tháng!”
“Người ta nói tuổi tâm hồn của đàn ông trung bình thấp hơn phụ nữ hai tuổi. Vì vậy, anh ta nhỏ hơn con gần ba tuổi, liệu là có hơi trẻ con không?”
“Cho dù là liên hôn, chẳng phải nhà họ Tưởng còn có một anh cả nữa sao? Anh cả còn chưa kết hôn, vì sao lại sắp đặt con gả cho Tưởng Thừa Vũ?”
Biểu diễn tại Paris xong trở về, điều đầu tiên Lâm Gia Thanh làm là bày tỏ sự không hài lòng sau khi biết được đối tượng kết hôn của cô.
“Con có thấy con đang nói nhảm gì không? Anh cả chưa lập gia đình thì có liên quan gì đến đứa con thứ hai của nhà ấy? Bây giờ thời đại nào rồi?” Mẹ Lâm khuyên cô: “Vả lại, nhỏ hơn con thì có ảnh hưởng gì đâu? Hai người tuổi xấp xỉ nhau không phải càng có chung đề tài sao?”
“Nhưng mà...” Lâm Gia Thanh còn muốn tranh luận ra lý lẽ.
Quay đầu lại đã thấy “chồng sắp cưới” của mình đang ngồi ở phía bên kia phòng ăn khác, cách khoảng nửa sân bóng rổ, cứ như vậy nhìn thẳng vào cô.
Trên thực tế, biểu hiện của Tưởng Thừa Vũ so với tuổi của anh còn trưởng thành hơn một chút.
“Anh tôi trong lòng đã có người khác, đối tượng kết hôn với cô chỉ có thể là tôi.” Sau đó, anh hẹn cô ra ngoài, thẳng thắn nói rõ mục đích đến đây: “Nếu cô không hài lòng, đừng ngại nói ra, chỉ cần không lấy tuổi tác ra nói, đều có thể trao đổi xem một chút.”
Lúc này cô thử hỏi một câu: “Sau khi kết hôn, tôi có thể tiếp tục nhảy múa không?”
Anh im lặng một lúc: “Đương nhiên.”
“...... Anh nghĩ kỹ đi, tôi sẽ đi khắp thế giới tham gia diễn xuất và thi đấu.” Cô thật không dám tin, bổ sung thêm.
“Chỉ cần cô đồng ý.” Sắc mặt anh không thay đổi, cam kết.
Cô sợ anh đổi lời, vội vàng gật đầu: “Thành giao!”
Cứ như vậy, bọn họ đạt được thỏa thuận hôn nhân, đồng thời tổ chức hôn lễ.
Sau khi kết hôn, anh thực hiện lời hứa cho cô tự do tuyệt đối...
Hiện tại, cô đã hoàn thành lý tưởng của mình.
Đã đến lúc thực hiện nghĩa vụ của người vợ.