Giả Mạo

Chương 1: Về nước

Hành trình từ Los Angeles trở về quê nhà luôn khiến người khác u mê vì mặt trời không bao giờ lặn trong suốt 13 giờ bay.

Thời gian cứ như vậy nhảy từ ngày này sang ngày khác mà lướt qua luôn cả buổi tối.

Bên ngoài cửa sổ mạn sườn máy bay, mặt trời đang chiếu sáng rực rỡ, cho dù có kéo vách ngăn xuống nhưng Lâm Gia Thanh vẫn như cũ không buồn ngủ chút nào, cô gọi tiếp viên hàng không đến, xin một tờ báo, vừa mở ra đã thấy bản thân mình trên trang giấy bên trong.

Cơn mưa sao bay khắp bầu trời rơi xuống từ mái vòm của nhà hát Opera vào đêm lễ hội, khiến toàn bộ sân khấu biến thành một khung cảnh rực rỡ.

Trong hình, tay cô đang nâng bó hoa tươi, đứng một mình giữa sân khấu.

Nội dung phía dưới là lời khen ngợi không ngớt: “Thiên nga đen”, “Kim cương thô”,… những từ này thường xuyên xuất hiện, thậm chí có bình luận nói cô đã được nữ thần vũ điệu Muse – Terpsichore hôn lên trán từ lúc còn trong nôi.

Cố hết sức thổi phồng như vậy, cũng không biết là do khẳng định thực lực của cô hay là chỉ bởi vì — đó là lần cuối cùng cô lên sân khấu biểu diễn.

Người ta nói rằng một vũ công sẽ chết hai lần trong đời — một lần khi họ ngừng nhảy và một lần khi sinh mệnh của họ kết thúc.

Ngay tại tối hôm qua, Lâm Gia Thanh đã trải qua cái chết đầu tiên trong cuộc đời cô.

Khi bức màn mở ra, khi ánh đèn sáng lên, khi khán giả từ chỗ ngồi nhảy dựng lên để reo hò, ủng hộ, khi tiếng đèn nhấp nháy lách tách và tiếng vỗ tay không ngớt của mọi người tràn ngập cả sảnh đường…

Cô đứng trên sân khấu, duyên dáng cúi chào hết lần này đến lần khác.

Những người quen thuộc với nhà hát Opera đều biết rằng đây là thông lệ, là lời tạm biệt vĩnh viễn của vũ công với sân khấu và khán giả.

Năm nay Lâm Gia Thanh hai mươi bốn tuổi, chớp mắt thì sắp hai mươi lăm rồi.

Trong các cuộc thi múa ba lê lớn trên thế giới, tuổi của cô gần như là giới hạn cao nhất của nhóm người lớn.

Từ ngày đầu tiên mang giày khiêu vũ vào năm bảy tuổi, Lâm Gia Thanh đã dành một nửa thời gian của mình trong phòng tập nhảy, một nửa thời gian còn lại thì đi biểu diễn hoặc ở trên đường biểu diễn — đặc biệt là trong hai năm qua, cô gần như đã đi khắp các sân khấu trên thế giới.

Quanh năm đi múa cộng thêm lịch trình biểu diễn dày đặc, cô bị hao tổn sức lực, đặc biệt là phần eo.

Quan trọng hơn chính là, người nhà càng ngày càng thúc giục, liên tục yêu cầu cô về nước — cô không thể không từ giả sân khấu.

Cô không thể nào nhảy múa cả đời được.

Ở độ tuổi này, giải nghệ vào thời điểm rực rỡ nhất vẫn có thể xem là một loại phương thức rời đi tốt nhất.

Cũng coi như chết có ý nghĩa đi.

Lâm Gia Thanh khép tờ báo lại, tiếp tục nhắm mắt ngẩn người.

Mặc dù là khoang hạng nhất nhưng vị trí của cô cũng chẳng hề được xem là rộng rãi — có lẽ bởi vì hãng hàng không này không được tính là hạng nhất. Cô vội vàng về nước, cũng không thể quá kén chọn.

Chỗ ngồi không rộng rãi hơn nhiều so với đường sắt cao tốc, đôi chân dài của cô dù đặt như thế nào cũng không thoải mái lắm.

Cô hơi mở mắt, điều chỉnh tư thế một chút, nghiêng đầu, phát hiện người ngồi bên cạnh đang nhìn mình đánh giá.

Đó là một chàng trai trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, có khuôn mặt châu Á, mặc một chiếc áo hoodie rộng thùng thình và đội một chiếc mũ lưỡi trai che phủ khuôn mặt, đang cầm tờ báo quan sát cô: “Cô chính là người trên báo ... Cô chính là Aurelie?”

“Ừ.” Cô đáp lại không quá nhiệt tình, ngay cả cử động cơ thể còn lười biếng.

“Không ngờ thật sự là cô, mẹ tôi vô cùng thích cô, thường xuyên lôi kéo tôi đi xem cô biểu diễn, không nghĩ đến dưới sân khấu lại có thể gặp được cô.” Chàng trai trẻ lúc này kích động nói.

“Cám ơn.” Lâm Gia Thanh cười cười.

Có lẽ để kéo gần khoảng cách hơn, chàng trai tiếp tục hỏi: “Trùng hợp thế, cô cũng đến thành phố C à?”

“...” Lâm Gia Thanh ngay lập tức bị vấn đề này làm cho ngây ngẩn cả người: “Nếu không thì sao? Tôi...... giữa đường nhảy xuống ăn gà?”

Lúc này đối phương mới ý thức được mình nói lời ngu xuẩn, lúng túng cúi đầu, dưới mũ lưỡi trai ho khai một tiếng: “Cô cũng chơi ăn gà sao?”

“Thỉnh thoảng.”

“Vậy cô còn chơi trò khác không?”

“...”

Người hâm mộ thì Lâm Gia Thanh gặp qua cũng không ít, nhưng vị trước mắt này đến tột cùng có được tính là như vậy hay không, trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ. Có điều là dù sao cũng không ngủ được, buồn chán ngủ không sâu chẳng bằng cùng người ta tán gẫu một chút.

Sau mười giờ dài đằng đẵng, máy bay cuối cùng cũng hạ cánh.

Tháng 10 ở Thành phố C đã là cuối thu, trời mưa phùn kéo dài, u ám mà áp lực, khác xa so với tiết trời 70 độ F ôn hòa khi cô rời Los Angeles.

Lâm Gia Thanh không mặc áo khoác, ra khỏi khoang máy bay liền cảm thấy lạnh lẽo.

Người bên cạnh thấy cô run rẩy, theo bản năng muốn cởϊ áσ, nhưng phát hiện áo khoác trước khi lên máy bay đã được cất vào trong vali.

“Không ngờ lại lạnh ha.” Cậu khoanh tay lại để giảm bớt sự xấu hổ, sau đó lẩm bẩm nói: “Trời đang mưa có thể sẽ tắc đường, không biết bọn họ đã đến chưa?”

Giống như là muốn xác minh lời nói của cậu, cậu vừa dứt lời thì điện thoại di động liền vang lên.

Cậu lấy điện thoại di động ra, vừa đi vừa nói.

Ra đến phòng chờ, cậu mới cúp điện thoại, một lần nữa nhìn về phía Lâm Gia Thanh: “Cô ở đâu? Lát nữa tài xế của tôi sẽ tới, cô có muốn đi cùng tôi không, tôi đưa cô về trước.”

“Không cần đâu.” Lâm Gia Thanh dừng bước: “Chồng tôi đã đến rồi.”

Trong sảnh quốc tế, đoàn người thưa thớt rải rác đến đón người thân.

Bọn họ tụm năm tụm ba ngồi chung một chỗ, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía lối đi dành cho hành khách. Hoặc cầm biểu ngữ, chờ ở lối ra, không ngừng trông ngóng.

Trong đám đông đó có Tưởng Thừa Vũ đang nghiêng người nghe điện thoại có vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng.

Âu phục được thiết kế hoàn mỹ cùng với đường cắt may tinh tế khiến mọi người bị thu hút, làm nổi bật lên tỷ lệ cơ thể hoàn hảo của anh, dưới chiếc áo sơ mi trắng là những đường nét cơ bắp rắn chắc, mảnh khảnh đang chống lên lớp vải kéo căng ra, tôn lên vẻ cao gầy mạnh mẽ của anh như một tác phẩm điêu khắc.

Lâm Gia Thanh đi ra từ lối đi dành cho khách, liếc mắt một cái liền khóa chặt anh: “Ông xã ——”

“Ông xã?” Cậu nhóc bên cạnh đang đứng lộn xộn, mất vài giây mới xác nhận mình không nghe nhầm: “Cô… Cô kết hôn khi nào?”

“Hả? Chưa nói cho cậu biết sao?” Lâm Gia Thanh: “Tôi đã kết hôn hai năm rồi.”

Cô nói xong, dưới ánh mắt phức tạp của đối phương, từng bước một đi về phía người mặc âu phục màu đen, khoác lấy cánh tay của người đến đón: “Đợi lâu rồi nhỉ?”

Không biết có phải Lâm Gia Thanh ảo giác hay không, dường như cô nghe thấy Tưởng Thừa Vũ hừ một tiếng.

Rất nhanh, anh cúp điện thoại, liếc nhìn cậu thanh niên còn đang lộn xộn ở lối đi dành cho khách, quay người lại: “Ông xã? Tôi tưởng tôi chỉ đến đây để làm phương tiện giao thông của em thôi chứ?”

“…” Lâm Gia Thanh.

Cô nghe ra sự chế nhạo trong giọng nói của anh.

Nhưng cũng chỉ làm bộ như nghe không hiểu, cứ như vậy mỉm cười kéo tay anh, theo anh từng bước một đi về phía băng chuyền hành lý, lại từng bước kéo hành lý đi về phía thang máy.

Đợi đến khi cửa thang máy đóng lại, ánh mắt xa xăm kia cuối cùng cũng rút lui, cô mới buông cánh tay anh ra: “Mau đi thôi.”