Chiếc xe vẫn đang di chuyển ổn định, yên tĩnh trong trầm mặc, chẳng bao lâu đã đến nơi.
Đại thọ tám mươi tuổi của lão phu nhân, nhà họ Tưởng đầy người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Lâm Gia Thanh khoác tay Tưởng Thừa Vũ vừa ra khỏi thang máy, một cô gái tinh mắt nhận ra bọn họ: “Ơ, đây không phải là ngôi sao vũ đạo của chúng ta sao?”
“Cháu dâu của bà đến rồi à?” Tưởng lão phu nhân nghe thấy giọng nói, ném ly trong tay sang một bên.
Trong nháy mắt, mọi người dạt ra nhường đường.
Lâm Gia Thanh kéo Tưởng Thừa Vũ bước nhanh về phía trước, cho đến khi lại gần bên cạnh bà, lúc này mới ngồi xổm xuống gọi một tiếng: “Bà nội.”
“Xem ra đã về rồi.” Bà cụ kéo tay cô: “Nghe nói cháu lại lấy huy chương vàng?”
“...” Lâm Gia Thanh: “Bà nội, cháu lấy giải nhất, không phải huy chương vàng.”
“Như thế nào, không giống nhau sao?”
“...” Cô còn đang suy nghĩ xem phải giải thích như thế nào cho đơn giản.
Thì Tưởng Thừa Vũ ở bên cạnh đã mở miệng trước: “Giải nhất là giải nhất mà huy chương vàng là huy chương vàng, cô ấy cũng không phải là tuyển thủ Olympic.”
Nói xong thì đưa quà tặng ra.
Lâm Gia Thanh len lén nhìn, giống như những năm trước, không có gì mới lạ, lại là đồ trang trí bằng ngọc. Ngược lại bó hoa tươi lúc nãy kia thì không thấy đâu cả, không biết là anh quên cầm hay là bị cô châm chọc cho nên đổi ý.
Cô vội vàng bổ sung thêm một câu giúp anh: “Chúc bà nội Nhật Nguyệt Xương Minh, Tùng Hạc Trường Xuân (*).”
Là người tham gia quản lý doanh nghiệp của gia đình, trong bữa tiệc, Tưởng Thừa Vũ được phân công sang một bên, trong khi Lâm Gia Thanh được phân phó sang bên kia.
Bàn của Tưởng Thừa Vũ đều là thương nhân, chính trị gia, cả đêm đều bàn luận về thời sự và thương vụ, ăn một bữa cơm cũng không được thoải mái.
Phía Lâm Gia Thanh cũng tương tự thế, cười với người bề trên khắp một bàn cả buổi tối, trình bày lặp lại vô số lần về cuộc sống hai năm qua ở nước ngoài, lúc rời đi, mặt cũng sắp cứng đờ.
Trên đường trở về, hai người ngồi ở hai bên ghế sau rộng rãi, ăn ý với nhau đều không lên tiếng.
“Đến rồi.” Chú Khiêm nhắc nhở.
Lúc này Lâm Gia Thanh đang chợp mắt thì tỉnh lại, mở mắt ra, đi theo Tưởng Thừa Vũ xuống xe.
Căn hộ lớn (*) của Mạn Duyệt Loan là nhà mới hai người đặt mua lại làm phòng tân hôn sau khi kết hôn.
(*) căn hộ chung cư cao cấp, có thể chiếm diện tích cả một tầng.
Lâm Gia Thanh đã rất lâu không đến. Nếu không phải Tưởng Thừa Vũ ấn nút xuống, cô gần như quên mất chính xác là tầng nào.
“Bình thường anh đều ở lại bên này sao?” Khi ánh đèn trong phòng khách sáng lên, Lâm Gia Thanh nhìn đồ đạc đã được Tưởng Thừa Vũ xếp ngay ngắn ở cửa ra vào, nhịn không được hỏi.
“Nếu không thì sao? Lần trước về nhà, bà nội nhìn tôi, bảo tôi gọi video cho em nửa giờ, em quên rồi à?”
“...” Cũng không phải chỉ có hai lựa chọn này mà, anh còn có thể ở nơi khác kim ốc tàng kiều không phải sao?
Nhưng mà lời này Lâm Gia Thanh không nói ra.
Phòng ngủ vẫn là phòng ngủ cũ, không có gì thay đổi.
Cô rời đi hai năm, thoạt nhìn vẫn như cũ luôn có người ở, trong tủ quần áo, trong ngăn kéo đều giống như lúc cô đi, không nhiễm một hạt bụi, trong phòng tắm đặt khăn lông sạch sẽ, đồ dùng tắm rửa đều là nhãn hiệu cô thường dùng — hoàn toàn mới tinh.
Trong môi trường quen thuộc, cô thư giãn thoải mái tắm rửa, kỹ lưỡng tẩy rửa bản thân —
Chờ đến khi cô đi ra, Tưởng Thừa Vũ đang xoa trán, mệt mỏi nằm ngửa trên ghế làm việc, không biết đang tỉnh rượu hay đang đau đầu vì công việc.
“Anh có thể đi tắm rồi.” Lâm Gia Thanh nhắc nhở Tưởng Thừa Vũ.
Hơi nước còn sót lại trong phòng tắm tuôn ra, mờ mịt đóng khung vây quanh cô, trông giống như một bức họa vậy.
Cô vẫn luôn sống trong nhung lụa, bản thân thì lại lười biếng chán ghét ánh sáng giống như mèo con, làn da trắng nõn chưa bị tổn thương bởi tia cực tím trong một thời gian dài, dưới sự nổi bật của lớp bọt nước mềm mại tựa như có thể nặn ra nước.
Mái tóc đẹp đẽ còn ướt của cô được cuộn ở sau lưng, cơ thể cũng như khuôn mặt xinh đẹp kia được bao bọc trong chiếc áo choàng tắm đang nới lỏng, thấp thoáng lộ ra đường cong hấp dẫn.
Tưởng Thừa Vũ nhìn Lâm Gia Thanh, mệt mỏi trong mắt dần dần tan đi, thay vào đó là du͙© vọиɠ tối tăm.
Lâm Gia Thanh dời mắt đi, trên mặt xuất hiện một chút ửng đỏ.
Mặc dù hôn nhân của họ không có nền tảng tình cảm, nhưng cuộc sống vợ chồng vẫn phải có.
Lúc mới kết hôn, mẹ liền nói với cô, không nên chia giường ngủ làm gì.
Thứ nhất, nhà họ Lâm bọn họ là bên yếu thế, cô mà tự cao tự đại thì đó chính là không nể mặt nhà họ Tưởng. Thứ hai xã hội phổ biến nên đối với nam giới càng khoan dung hơn, đàn ông có thể ở bên ngoài gặp dịp thì chơi, ngược lại phụ nữ không nên gây ra tai tiếng.
Nếu cô không muốn thành góa phụ, tốt nhất đừng tự cho là thông minh.
Cô nghĩ cũng có lý, dù sao kết hôn cũng đã kết hôn, còn già mồm cãi láo làm chi? Cho dù sau này ly hôn, chẳng lẽ phải giữ lại trinh tiết cho đời sau sao?
Vì vậy, đêm tân hôn, nhìn chiếc giường lớn trong phòng ngủ mới, cô chủ động mở miệng, hỏi anh ngủ bên nào.
Anh sửng sốt trong phút chốc, ánh mắt tối tăm giống như bây giờ nhìn chằm chằm cô, em chắc chắn?
Cô không quá tự nhiên cụp mắt xuống, cố làm ra vẻ già dặn kinh nghiệm, đương nhiên, chúng ta là vợ chồng.
Sau đó, anh tắt đèn.
Dưới cảnh tối lửa tắt đèn, chuyện gì nên xảy ra đều đã xảy ra.
*
- Nhật Nguyệt Xương Minh: những năm tháng phát đạt, thịnh vượng.
- Tùng: là cây có thể sống đến hàng trăm năm, một số loại thuộc họ tùng có thể sống hàng ngàn năm, thậm chí trong điều kiện thời tiết khắc nghiệt.
- Hạc: là con vật tượng trưng cho sự tinh tuý, thanh tịnh, thần tiên thoát tục còn gọi là Tiên hạc (仙鶴), loại linh vật được cho là bất tử của loài chim, là loài chim có phẩm chất cao quý, mạnh mẽ đối đầu với khó khăn, mang lại nhiều may mắn.
- Trường Xuân: trường tồn, tuổi thọ, bền vững.