Xúc giác hơi mát lạnh không ngừng mở rộng thành ruột của Trình Ninh, bởi vì tư thế quỳ nên Trình Ninh không cần phải phí sức lực kẹp chặt nướ© ŧıểυ vào bên trong khiến anh không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi nhét hết cái đầu tiên vào trong, Hoắc Châu định bỏ vào một lúc hai cái, rồi thêm ba cái một lúc. Lỗ huyệt càng lúc càng chướng, Trình Ninh bị cảm giác phía sau căng đến mức chỉ có thể la hét thở hổn hển.
“Còn muốn nữa không?”
“A… Muốn… Cho cɧó ©áϊ thêm nữa đi.”
“Muốn mấy cây?”
Trình Ninh không dám tùy tiện trả lời, nếu anh nói ít, chủ nhân nhất định sẽ cho nhiều hơn, cho đến khi ăn không nổi nữa mới thôi. Nhưng nếu nói nhiều, tiểu huyệt nhất định sẽ căng chết mất. Trình Ninh phải cẩn thận kẹp chặt cây bút đang ở trong lỗ huyệt ước lượng xem nó có thể chịu được thêm bao nhiêu cây nữa.
“Làm ơn... Chủ nhân làm ơn đút thêm sáu que nữa vào mông được không ạ?”
Trình Ninh khẽ cắn môi dưới, trong nháy mắt lại bị Hoắc Châu bóp miệng buộc anh phải mở miệng ra.
“Sắp tới có thể sẽ đau nên tôi sẽ nhét thứ gì đó vào miệng em.” Nói xong, Hoắc Châu cởi cà vạt ra, tùy ý cuộn lại nhét vào miệng Trình Ninh.
Lần này Hoắc Châu định nhét sáu cây bút vào cùng một lúc, vốn dĩ những cây bút này có độ dày khác nhau. Mà những cây bút Hoắc Châu cầm trên tay còn dày hơn cái trong lỗ huyệt của Trình Ninh.
Hoắc Châu tìm được một góc độ tốt, sau đó không chút lưu tình nhét vào trong lỗ huyệt của Trình Ninh, anh đã được huấn luyện cho nên rất nghe lời, cho dù lỗ huyệt đau đến sắp nổ tung, nhưng cũng không dám động đậy thân thể.
Theo cán bút tiến vào, cây bút cắm vào trong lỗ huyệt cũng cuộn lên, tuyến tiền liệt nằm sâu trong lỗ huyệt không ngừng bị cào xước, hoa huyệt cũng không ngừng được mở rộng.
Cho dù ở tình huống như vậy, Trình Ninh vẫn không thể bắn ra một giọt cho dù là nướ© ŧıểυ, côn ŧᏂịŧ phía trước cũng cứng ngắc một nửa, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện lỗ niệu đạo đang ngậm một thanh niệu đạo cắm sâu bên trong cơ thể.
“Ưm… Ư…”
Mồ hôi lạnh của Trình Ninh làm ướt cả mái tóc trên trán, chỉ chừa lại hai ba centimet thân bút bên ngoài huyệt đạo. Tuy nhiên, sự tương phản của Trình Ninh là nước chảy ra từ âʍ ɦộ của anh đã tụ lại trên bàn với kích thước bằng một đồng xu.
Hoắc Châu lấy vật nhét vào bên trong miệng Trình Ninh ra, chiếc cà vạt màu đen dính rất nhiều nước bọt làm Hoắc Châu có vẻ hơi khó chịu. Anh dùng cà vạt lau nước da^ʍ mà Trình Ninh nhỏ xuống bàn, sau đó lại nhét vào âʍ ɦộ của Trình Ninh.
Mặc dù đã thấm đẫm chất lỏng nhưng lớp vải vẫn khô khốc nên Hoắc Châu chỉ có thể vừa xoa nắn âʍ ѵậŧ của Trình Ninh vừa nhét cà vạt vào.
Trình Ninh khóe miệng không tự chủ được, bất đắc dĩ kêu lên: “Chủ nhân... A... Chủ nhân... Âm đế muốn... bắn…”
Một lúc sau Trình Ninh đã sắp lêи đỉиɦ thì móng tay của Hoắc Châu liền cắm sâu vào âʍ ѵậŧ không có lớp da thịt nào bảo vệ. Bộ phận nhạy cảm nhất trên cơ thể Trình Ninh bị Hoắc Châu véo như một tờ giấy mỏng.
Trình Ninh nhịn không được hét lên một tiếng đau đớn. May mà bộ phận này của Hoắc Châu rất hẻo lánh, vừa vặn là buổi trưa nên không có người nào.
"Aaaaa... Không... Không được... Chủ nhân... Chủ... Chủ nhân cầu ngài... Aaaaaa... Không muốn... Aaa... Âm... Âm đế sẽ hỏng mất… Huhu"
Âʍ ѵậŧ bị chèn ép, hậu huyệt khó tránh khỏi mẫn cảm co rút, thân bút lạnh lẽo bị thành ruột quấn chặt, mà hậu huyệt vốn đã mở rộng đến cực hạn. Do không thể kiểm soát được co rút càng làm Trình Ninh càng thêm thống khổ và kɧoáı ©ảʍ.
Thân bút thô to mở rộng lỗ huyệt của Trình Ninh một cách không thương tiếc, cho dù có co rút bao nhiêu đi chăng nữa, độ cứng vẫn điên cuồng cắm sâu vào thành ruột.
Hoắc Châu cuối cùng cũng buông cơ thể của anh ra, nhặt quần áo dưới đất ném cho Trình Ninh.
“Đừng có để rơi thứ trong mông, buổi tối tôi sẽ kiểm tra."
Cao trào của Trình Ninh đột nhiên bị cắt đứt, lúc này hai mắt đã đẫm lệ, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Hoắc Châu: "Chủ nhân, kẹp không được, giữa hai bút có khe hở, sẽ bị rỉ ra ngoài mất, chủ nhân, mong ngài thương sót."
Hoắc Châu chậm rãi cởi dây thừng ra khỏi tay Trình Ninh, sau đó không để ý đến anh rồi rời đi.
Trình Ninh vô vọng mặc quần áo vào, nhưng ngay khi anh kéo quần lên, mặc dù Trình Ninh đã siết chặt chúng nhưng nướ© ŧıểυ bên trong lỗ huyệt vẫn chảy ra theo khe hở và làm ướt đẫm chiếc quần của Trình Ninh.
Vào ban đêm, anh ta có thể sẽ bị chủ nhân của mình trừng phạt cho đến chết mất.