Trình Ninh quay đầu lại, dưới cặp kính, hơi nước quyện vào đôi mắt xinh đẹp, anh còn chưa kịp nói gì, ba ngón tay thô dài vô cùng thô bạo đã đâm vào, bất chấp da thịt hồng hào mềm mại xung quanh cản trở, thẳng tiến xuống phía dưới. .
“A... không được, muốn... a...”
Hoắc Châu trán dán vào Trình Ninh, trên mặt không có biểu tình gì, dưới khoảng cách gần, sắc mặt Hoắc Châu càng thêm âm u, anh thấp giọng nói: "Đang suy nghĩ cái gì?"
Đối với câu tra hỏi của Hoắc Châu, Trình Ninh thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Châu, ngón tay ở hậu huyệt càng thêm mãnh liệt hơn. Chỉ trong một lúc đã khiến Trình Ninh mất sức, cả người cúi gập lui về phía sau, được Hoắc Châu một tay giữ chặt không cho trượt ngã xuống đất.
Hoắc Châu quan sát phản ứng của Trình Ninh, dùng một ngón tay đút vào bên trong thêm hai cái nữa, sau đó rút từ bên trong ra, không tốn sức khiến Trình Ninh mất hết sức lực ngồi trên mặt đất.
“Cởϊ qυầи áo bên trong ra, nằm lên bàn.” Hoắc Châu ra lệnh.
Trình Ninh mím môi cởϊ qυầи áo trên người ra. Sau khi cởi hết quần áo, lại từ trên mặt đắt nhặt chiếc áo khoác trắng mặc lại.
Trình Ninh sốt ruột đi đến bên cạnh bàn dựa vào. Sau khi làʍ t̠ìиɦ vào đêm qua, Hoắc Châu đã cắm một thanh niệu đạo có đường kính gần một cm vào dươиɠ ѵậŧ của Trình Ninh. Không chỉ vậy, côn ŧᏂịŧ gần như không được sử dụng của Trình Ninh còn bị một sợi dây mỏng thắt chặt khiến cho Trình Ninh không có cách nào có thể bài tiết một cách bình thường.
Mặt bàn liên tục ép chặt bụng khiến bụng Trình Ninh đầy nướ© ŧıểυ tích tụ tối qua không thể thoát ra ngoài. Trình Ninh buồn bực rêи ɾỉ thành tiếng, nhưng Hoắc Châu không chút thương tiếc đánh cho anh ta một cái vào mông.
Trên bờ mông gợi cảm của Trình Ninh lập tức xuất hiện một dấu tay, dây thừng trên người Trình Ninh buộc cực kỳ chặt chẽ, eo bị sợi dây thừng thô to chia thành nhiều mảnh da thịt mềm mại.
Hoắc Châu nhìn anh nhỏ của Trình Ninh, không để ý đến cặp mông đang nở rộng của anh bị dây thừng chia cắt, mà nghịch ngợm trêu đùa hai cặp tinh hoàn của Trình Ninh. Kỹ thuật của Hoắc Châu có thể nói là không khéo, anh ta dùng bàn tay to thô bạo chơi đùa nơi riêng tư nhất của Trình Ninh, không để ý đến hai huyệt da^ʍ mỹ phía sau đang chảy rất nhiều nước da^ʍ.
Dù vậy, Trình Ninh vẫn bị loại trò chơi này làm cho cứng lại một cách đáng xấu hổ, sợi dây thừng buộc vào côn ŧᏂịŧ khiến anh đau đớn, nhưng lại không dám nói, nô ɭệ làm sao có thể yêu cầu chủ nhân của mình.
Đồng thời, trong lòng anh biết rất rõ đây chỉ là một màn kịch, sợi dây thừng trên người và cây gậy niệu đạo trong dươиɠ ѵậŧ của anh đều được chuẩn bị cho đêm nay.
“Muốn bắn sao?” Hoắc Châu gia tăng khí lực trên tay.
Trình Ninh không dám nói dối: "A a... Tôi muốn, tôi muốn bắn."
“Là sao, mỗi ngày một lần đều sẽ để em xuất tinh một lần, lần này chúng ta sẽ làm ngược lại, để anh bắn cho em, được không?”
Trình Ninh nằm ở trên bàn, không biết biểu tình trên mặt lúc này của Hoắc Châu, càng không biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ biện pháp tra tấn gì.
Trong lòng lo sợ bất an, Trình Ninh ngoan ngoãn đáp ứng, "Được, chủ nhân... a..."
Hoắc Châu dùng tay đang cầm tinh hoàn của Trình Ninh hung hăng bóp mạnh một cái, trong khi Trình Ninh đang siết chặt lỗ huyệt của mình, Hoắc Châu đã đút thẳng vào, sau đó một lượng lớn nướ© ŧıểυ tràn vào ruột của Trình Ninh.
Trình Ninh bị sự nóng bỏng đến giật mình nhưng anh cũng không dám lớn tiếng rêи ɾỉ, chỉ có thể gục đầu xuống bàn, cầu xin Hoắc Châu tha cho anh.
“A... Chủ nhân... quá... nóng quá... đừng... không... đừng... làm ơn... Á… aaa...”
Cuối cùng, tất cả nướ© ŧıểυ đều chảy vào lỗ nhỏ của Trình Ninh, khi Hoắc Châu rút ra còn mang theo một vài giọt nướ© ŧıểυ chảy ra ngoài.
“Kẹp chặt vào, đồ lẳиɠ ɭơ.”
Nghe vậy, Trình Ninh nhanh chóng kẹp chặt lỗ huyệt của mình lại, Hoắc Châu nhìn cơ thể dâʍ ɖu͙© của Trình Ninh hơi run rẩy trước mặt mình với đôi mắt lạnh lùng, giơ tay kéo chiếc áo khoác trắng của Trình Ninh lau côn ŧᏂịŧ của mình.
“Chúng ta vui vẻ một chút, sau đó để cho anh trở về có được không?”
“Vì lỗ huyệt dâʍ đãиɠ của anh không thể kẹp chặt được nướ© ŧıểυ nên anh hãy dạng chân ra một chút rồi tôi để thứ khác giúp anh một tay.”
Trình Ninh còn chưa kịp trả lời, Hoắc Châu đã nhấc mông của anh đặt ở trên bàn, Trình Ninh quỳ nằm ở trên bàn, hai chân mở rộng. Hoắc Châu dùng sợi dây thừng trong ngăn kéo trói hai tay anh ra sau, hoàn toàn biến anh thành một cái đồ chơi tìиɧ ɖu͙©.
Trình Ninh không biết Hoắc Châu mang theo cái gì, mãi cho đến khi những đồ vật đó chạm vào lỗ huyệt của Trình Ninh, anh mới phát hiện, đó là một cái bút.