Sau khi Hoắc Châu rời đi không lâu, Trình Ninh cũng cố gắng chống đỡ cơ thể đi ra khỏi phòng của Hoắc Châu, cây bút bên trong lỗ hậu thật sự có hơi to và dài, nong hậu huyệt của cậu căng ra hết cỡ, ngay cả việc đi lại đã khó khăn, chứ đừng nói là kẹp nướ© ŧıểυ bên trong không cho chảy ra.
Rất nhanh, quần của Trình Ninh đã ướt sũng một mảng.
Càng đi thì hành lang bệnh viện càng trở nên nhiều người, mỗi lần Trình Ninh thấy có người chào hỏi với cậu, ngay lập tức sẽ không nhịn được mà co rút lỗ sau của mình. Trình Ninh đã cố gắng hết sức muốn thả lỏng thành ruột bên trong, nhưng điều đó lại không như ý muốn của cậu.
Một đoạn hành lang dài này cuối cùng cũng kết thúc, chỉ cần rẽ vào một lối ngoặt nữa là Trình Ninh có thể trở lại phòng của mình rồi.
Nhưng sự thật lại không được như mong muốn, Trình Ninh vừa định quẹo vào lối ngoặt thì bị một đứa trẻ không biết từ đâu lao ra đυ.ng trúng, cơ thể Trình Ninh vốn đang nhạy cảm, lúc này lại bất ngờ bị va chạm lớn, cả người hơi lảo đảo rồi ngã ngay xuống đất.
Cây bút do Hoắc Châu đút vào vẫn còn vài centimet nữa mới vào hết, bây giờ đột nhiên chịu tác động lớn do va chạm khiến cho cả cây bút đâm một phát lút cán vào bên trong lỗ huyệt.
Đứa trẻ vô tình đυ.ng phải Trình Ninh cũng cảm thấy rất có lỗi, liên tục nói xin lỗi rồi vươn tay ra muốn đỡ Trình Ninh lên.
Lúc này Trình Ninh bị thứ nằm bên trong lỗ nhị hành hạ khiến cậu không thể nói nổi một câu hoàn chỉnh, hai cánh môi nhất thời không khép lại được, nước miếng dọc theo khóe miệng cậu chảy dài xuống tận cổ. Trình Ninh cố gắng hết sức chống đỡ cơ thể, từ chối hành động muốn nâng cậu lên của đứa trẻ.
Sau khi đứa trẻ kia bị Trình Ninh đuổi đi, Trình Ninh mới bắt đầu đỡ tường run chân từ từ đứng lên.
Toàn bộ phần đũng quần đằng sau dưới lớp áo blouse trắng đã bị nướ© ŧıểυ và nước da^ʍ thấm ướt, lần này đi về chắc chắn phải thay quần rồi.
Cuối cùng cũng đã tới giờ tan làm, sau khi mở cửa, Trình Ninh rất có ý thức tự cởϊ qυầи áo trên người mình ra.
Chỗ cửa vào không thấy bóng dáng của Hoắc Châu đâu, chỉ có một cái cốc được đặt ở đó.
Trong lòng Trình Ninh biết rõ ý đồ của Hoắc Châu, cậu cẩn thận quỳ xuống dưới đất, đặt cái cốc dưới háng, dùng tay nhẹ nhàng rút cây bút bên trong lỗ hậu ra.
Thân bút đã bị dính đầy nước da^ʍ của Trình Ninh và nướ© ŧıểυ mà buổi trưa Hoắc Châu đã đái vào khiến nó trở nên sáng loáng ướt nhẹp, cây bút to dài từ từ được rút ra, lỗ sau của Trình Ninh bị kéo căng đến mức tạo thành một cái lỗ nhỏ sâu hun hút to bằng một ngón tay.
Toàn bộ cây bút cuối cùng cũng được kéo ra, nhưng đáng tiếc lượng nướ© ŧıểυ chứa bên trong cốc còn không cao nổi một cm.
Hai mắt Trình Ninh đỏ hoe nhìn chất lỏng bên trong cốc, qua một buổi trưa, đừng nói là nửa cốc, ngay cả một ít chất lỏng bên trong cũng là do pha lẫn với nước da^ʍ của Trình Ninh mới chảy ra được như vậy.
Lỗ sau trống rỗng khiến cho Trình Ninh càng muốn đi tiểu hơn, cậu đã nhịn hơn một ngày chưa đi tiểu rồi.
Trình Ninh dùng miệng ngậm lấy miệng cốc, chậm rãi bò vào trong phòng.
Bên trong không bật đèn khiến cho Trình Ninh rất khó để nhìn rõ mọi vật xung quanh. Trong bóng tối, Trình Ninh chỉ có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm vào nhau, âm thanh kia dần dần ngừng lại khi Trình Ninh đến gần.
Đèn được bật lên, Hoắc Châu đang ngồi trên ghế sô pha, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm dài đơn giản màu đen, đôi chân khỏe khoắn vẫn còn dính bọt nước lộ ra ngoài, chắc là vừa mới tắm xong.
Hoắc Châu yên lặng nhìn Trình Ninh thật lâu nhưng vẫn không lên tiếng.
Trình Ninh thì càng không dám có bất cứ một động tác nào, chỉ có thể tiếp tục ngoan ngoãn ngậm cái cốc trong miệng, cảm giác buồn tiểu ở phía dưới không ngừng trào dâng, cơ thể Trình Ninh nhịn không được run lên, cái cốc cũng đột nhiên rời khỏi miệng cậu.
"Choang" một tiếng, cái cốc ngay lập tức rơi xuống đất, toàn bộ chất lỏng bên trong chảy ra, lênh láng khắp sàn nhà.
Trình Ninh còn chưa kịp phản ứng, roi của Hoắc Châu đã quất xuống lưng cậu.
"A chủ nhân… A… Chủ nhân chó da^ʍ sai rồi, chủ nhân a a a… Tha cho chó da^ʍ đi."
Trình Ninh bị Hoắc Châu quất roi liên tiếp không kịp né tránh, mà cho dù muốn né cũng không né nổi, cứ như vậy ăn hơn hai mươi mấy roi, lúc này Hoắc Châu mới dừng tay ngồi trở lại ghế sô pha.