Vương Kinh vội vàng đi tìm Vệ Minh, vừa nhìn thấy hắn, nói ngay: “Ngươi đi nói cho chủ tử ngươi biết, hắn bận rộn như vậy, cũng không rảnh bận tâm đến tiểu thư, ta mang người về Quả Châu trước, sẽ không gây thêm phiền phức cho hắn, đợi đến khi hắn bận rộn xong việc rồi đến Quả Châu đón người là được rồi, hoặc là ta đưa qua cho hắn cũng được.”
Vệ Minh không đáp lại, liếc mắt nói: “Ngươi đi nói đi.”
Vương Kinh:...
Sắc mặt Vương Kinh nghẹn một chút, vị cô gia này không dễ chọc tí nào, hung dữ hơn người trước rất nhiều.
Thôi không sao, hắn chờ một chút cũng được, chờ nhiều năm rồi, cũng không nóng lòng được.
.
Tắm rửa xong, từ đầu đến chân Bùi An sạch sẽ kin kít, chỉ mặc một chiếc áo dài màu tuyết, tóc dài khô một nửa tuỳ ý xoã lên vai, cũng may mùa hè trời nóng, tơ lụa bị thấm nước cũng không lạnh.
Vân Nương đang ngồi trên ghế tròn chờ hắn đến dùng cơm, nghe được tiếng động thì ngẩng đầu lên, bị dáng vẻ này của hắn đánh cho không kịp trở tay.
Đêm tân hôn, hắn ăn mặc gì nàng đều thấy cả rồi nhưng thấy rồi không có nghĩa là không hiếm lạ, lúc không gặp không mặt đỏ tim đập.
So với áo đỏ trong đêm tân hôn, hôm nay hắn mặc một thân như thế này sảng khoái hơn rất nhiều, trắng trẻo sạch sẽ, tuấn tú tựa như một vị trích tiên(1), nào giống như kẻ vừa mới gϊếŧ người.
(1)Vị tiên có tội phải đày xuống trần gian, cũng có nghĩa là người trời
Vân Nương không dám liếc nhiều, toàn bộ quá trình chỉ biết vùi đầu lùa cơm, người đối diện cũng không nói gì.
Dùng xong cơm Bùi An ngồi lên ghế bành bên cạnh, tóc dài xõa vai, nghiêng đầu ghé sát dưới ánh đèn, mở một ít giấy viết thư mà Đồng Nghĩa mang đến.
Vân Nương đi vào tịnh phòng tắm rửa.
Đi trên đường không thể so sánh với ở nhà, có thể có một chỗ để tắm rửa thì nhất định phải nắm lấy cơ hội, vì ai mà nói trước được lần sau có thể tắm rửa là khi nào, Vân Nương tắm rửa kỹ càng xong thì ngồi bên trong lau tóc nửa ngày, sắp khô mới đi ra.
Vừa rồi nàng đã bị hấp dẫn một lần rồi, rất hiểu, cho nên lúc đi ra ngoài cố ý khoác một lớp áo ngoài.
Vừa đi ra, lại phát hiện bỗng nhiên đèn trong phòng tối sầm lại, đèn dầu tắt đến chỉ còn lại một cái ở đầu giường, Bùi An không còn ngồi ở trên ghế mà nằm trên giường.
Tính ra đây là lần thứ hai hai người cùng phòng, trước khi xuất giá ma ma đã nói với nàng, sau khi thành thân nữ tử phải ngủ ở phía ngoài. Đêm đầu tiên nàng bị giày vò đến nỗi hết sức hết lực, lúc y ôm nàng nhét vào trong chăn, nàng cũng không có thời gian so đo mình nên ngủ ở đâu.
Nhưng hôm nay thấy y nhắm mắt nằm ở vị trí của mình, trong chốc lát không biết mình nên nằm ở đâu.
Đang ngẩn người, người trên giường thu chân lại, nhường chỗ cho nàng bò vào: “Vào ngủ đi.”
“À.” Vân Nương cũng không hỏi, nghĩ là hắn đã quen với việc nằm phía ngoài, cởϊ áσ ngoài rồi vội vàng bò vào, chăn đệm chỉ có một cái, một nửa đắp lên người y, Vân Nương mở nửa còn lại, cố gắng không đυ.ng vào Bùi An.
Sau khi nằm xuống mới phát hiện đèn vẫn còn sáng.
Nàng quên thổi đèn rồi.
Hắn nằm bên ngoài, nàng muốn thổi đèn lại phải “trèo đèo lội suối” một hồi, sợ làm phiền hắn phải cong chân, vả lại đèn ở bên đầu hắn cũng không xa lắm, chắc là nàng nghiêng đầu một chút là có thể thổi tắt.
Nghĩ như vậy, nàng ngồi dậy, dùng động tác cực nhanh cúi người đi qua, cũng không quan tâm mình có động tới người bên cạnh hay không.
Mở miệng, hít vào, phun ra, ngọn đèn theo gió hơi khom khom, nhưng hết gió, ngọn đèn vẫn đứng yên như cũ.
Vân Nương: ...
Lúc này Vân Nương mới nhận thấy được thắt lưng của mình, hình như đang đè tới y.
Vân Nương lúng túng lui ra sau, rũ mắt nhìn thoáng qua đôi mắt mở của hắn, khô khan giải thích một câu: “Đèn bấc này mạnh hơn cái trong nhà.”
Nói xong, vẫn định vòng qua thổi nhưng người còn chưa đứng lên, bỗng nhiên có một cánh tay bên cạnh đặt lên bụng nàng, nàng giống như một con cá, thẳng tắp nằm trở về.
Bùi An chậm rãi ngồi dậy, mà nàng chợt đến gần, hắn hoàn toàn không chuẩn bị trước, chóp mũi tràn đầy hương thơm trên người nàng, trán đột ngột nhảy lên, hắn mở mắt ra lại nhìn thấy một vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Nàng đang khoe thân đó hả?
Nghe nàng hít một hơi thở dài, thổi đèn, lúc ấy Bùi An có một loại cảm giác vô lực. Nàng cho rằng đó là nến sao, loại đèn dầu này bấc đèn ngâm trong dầu, chỉ dựa vào chút sức của nàng thì thổi không tắt được.
Hắn cũng không trông cậy vào nàng đi tắt đèn, sáng sớm mai phải lên đường rồi, huống hồ “thanh mai trúc mã” của nàng, chắc là lúc này đang chờ ở phòng bên cạnh, hắn cũng không có hứng thú kia để cho người nghe kịch.
Muốn nghe, ngày khác đổi chỗ cũng được.