Toàn Kinh Thành Đều Đang Chờ Chúng Ta Thành Hôn

Chương 42.1

Tội lưu đày, tốt xấu gì cũng có thể chừa một đường sống, nguyên cả nhà bị Bùi An xử trí như vậy, Vân Nương cũng không phải lo lắng cho hắn gây thù chuốc oán khắp nơi, mà hắn giống như người nên đắc tội hay không đều đắc tội hết, nàng chỉ lo lắng Bùi An quá kiêu ngạo, truyền vào lỗ tai hoàng thượng rồi nói hắn lợi dụng quyền lực, không tuân theo thánh chỉ, công báo thù tư.

Phạm gia mắng hắn nhiều như vậy chứ thật ra trong lòng rất có chừng mực, cũng nghe ra lão ấy tôn kính có thừa với phủ Quốc công, có lẽ tức giận là vì hận sắt không rèn thành thép.

Nhưng vị công tử vừa rồi thì khác, trong một câu nói tràn ngập thù hận, đâm thẳng vào chỗ đau đớn, trong lời nói hận không thể lập tức diệt sạch phủ Quốc công.

Nếu Bùi An không động thủ, đợi ngày sau đối phương chỉ cần có nửa phần cơ hội, chắc chắn sẽ phản công lên, cắn một cái muốn mạng của bọn họ.

Khi còn bé Vân Nương nghe mẫu thân kể rất nhiều chuyện của nhà ông ngoại, nói ở trong loạn thế, đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, không phải ngươi chết chính là ta sống, nếu một khi bỏ qua cơ hội này gần như sẽ không còn khả năng xoay người.

Mẫu thân còn nói, lúc hành quân đánh giặc kiêng kị nhất là do dự, chắc lúc này cũng giống như đạo lý đó.

Một chữ “ta” kia làm cho Bùi An hơi sững sờ trong phút chốc.

Ngọn đuốc trong tay di chuyển về phía nàng, ánh sáng chiếu lên mặt nàng, tròng mắt nàng nhìn về phía y, lộ rõ vài phần quan tâm và lo lắng, không có sự sợ hãi nào.

Lúc này hắn mới chợt nhớ tới, nàng từng dùng đá đập chết thích khách, há lại là nữ tử bình thường như Tiêu tiểu thư có thể so sánh được.

Hắn có thể sợ gì chứ.

Hoàng thượng còn ước gì ai ai cũng chết trên tay hắn.

Bùi An dắt nàng xoay người, đi vài bước rồi đưa kiếm trong tay cho Đồng Nghĩa trước mặt, mở miệng trả lời: “Không sao, chết càng bớt việc.”

Vân Nương:...

Ngữ khí phô trương trước sau như một, là nàng lo lắng nhiều rồi.

Bóng đêm hoàn toàn tối đen, hai người mượn ánh sáng của ngọn đuốc sóng vai đi ra khỏi chuồng ngựa, đi được một đoạn đường thật dài Vân Nương mới ý thức được tay mình còn đặt trên cánh tay y, sắc mặt hơi nóng lên rồi cuống quít buông ra.

Đúng lúc nàng thấy Bùi An gϊếŧ người, nắm tay lấy hắn theo bản năng, ngày đó ở bến đò nàng lấy đá đập người, sau khi trở về cũng nằm mơ mấy lần ác mộng, cho rằng hắn sẽ sợ hãi nên nhất thời quên mất hắn có xuất thân là gì.

Bùi An nhận thấy nàng rút tay ra, cũng không lên tiếng nói gì, nhớ lại vết máu dính trên mặt trên người mình bẩn thỉu thành thử tốc độ dần dần tăng nhanh.

Hai người đã là vợ chồng, đương nhiên phải ở chung một gian phòng.

Đồng Nghĩa đã sai người chuẩn bị nước xong xuôi từ sớm, quần áo để thay của Bùi An cũng được mang lên. Sau khi vào phòng Bùi An cởϊ áσ ngoài, đi tịnh phòng tắm rửa trước.

Thanh Ngọc thừa dịp dọn bàn, kề sát vào bên tai Vân Nương hỏi: “Tay nải sao rồi?” Vừa rồi nàng ấy được Vân Nương cho ở lại trong phòng để canh gác, ai biết Bùi An cũng không trở về phòng.

Hiện giờ thấy hai người cùng trở về, trên người Bùi An còn có vết máu, lòng dạ Thanh Ngọc thấp thỏm bất an, lại hỏi tiếp: “Hình công tử có khỏe không?”

Vân Nương gật đầu.

Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy cảm thấy chủ tử lúc này đang lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, nhìn là biết cô gia là người rộng lượng.

Đổi lại là nam tử khác, ai lại bằng lòng dẫn cô vợ mới của mình ra ngoài chứ, còn là một người đẹp đẽ như trăng như hoa, cũng không sợ người ta nhớ thương, chỉ dựa vào điểm này, có thể nói lòng dạ cô gia rộng rãi hơn chủ tử hẹp hòi của nàng rồi.

.

Sau khi Thanh Ngọc bày bàn cơm thì rời khỏi phòng.

Người vừa mới xuống lầu, trước mặt đυ.ng phải một nam tử cao lớn, thấy nàng ấy, ánh mắt người nọ sáng ngời, ý cười trên mặt vô cùng xán lạn: “Tiểu thư thế nào rồi?”

Lúc trước Thanh Ngọc cũng không biết hắn, nhưng hôm nay thấy hắn đi theo bên cạnh công tử Vệ, biết hắn là người của Bùi An nhưng không hiểu hắn hỏi “tiểu thư” là hỏi ai.

Vương Kinh thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng ấy, kịp thời sửa miệng: “Phu nhân, phu nhân có sợ không?”

Không phải tiểu thư đang tốt đẹp sao, có bị gì dọa sợ đâu, Thanh Ngọc càng nghi hoặc lắc đầu.

Vương Kinh cười, hình như vẻ mặt càng hài lòng, kích động nói: “Không hổ là máu mủ Vương gia ta, đúng là máu mủ! Làm tốt lắm.” Hắn nhìn nàng lấy tay nải đập lão thất phu thích mắng chửi người kia rất hả giận.

Thanh Ngọc nghe hắn lải nha lải nhải không biết hắn nói cái gì, lại thấy hắn xoay người bước nhanh rời đi.