Thị vệ Ngự Sử Đài biến sắc: “Phu nhân, kẻ này là tên điên, đây là nơi dơ bẩn ngài đừng đến đây, kính xin phu nhân trở về trước.”
“Gian thần tặc…”
“Ngươi đừng mắng nữa.” Vân Nương ngắt lời một tiếng, nàng nghe rất phiền.
Phạm Huyền ăn roi, trên người đã có mấy vết màu đỏ, râu tóc dính chặt vào nhau, chật vật không chịu nổi, ông ta nhìn nàng một cái sau đó lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Vương Nhung Thiên Vương tướng quân, anh dũng thần võ, tận trung báo quốc, vì bảo vệ ranh giới Nam Quốc ta mà không sợ sói trời, gϊếŧ địch vô số, cuối cùng cho dù chết dưới đao thương của địch nhân cũng chưa từng đầu hàng.”
Phụ thân chết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Vân Nương nghe có người tán thưởng ông, nàng gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Vẻ mặt Phạm Huyền cứng đờ, đột nhiên phẫn nộ nói: “Ta không nói ngươi!”
Vẻ mặt Phạm Huyền hận sắt không rèn thành thép: “Vương tướng quân tốt, Vương phu nhân Cố thị cũng tốt, đều là người lòng son cứng cỏi, kiên cường bất khuất, sao lại sinh ra một kẻ nhu nhược như ngươi, thế mà còn thông đồng làm bậy với lũ gian thần tặc tử.”
Vân Nương:...
Chuyển sang mắng nàng rồi.
“Vương lão phu nhân, ta coi bà ta cả đời anh minh, sao đến tuổi già lại hồ đồ như vậy, bị mỡ heo che mắt, ham quyền ham thế, đồng ý mối hôn sự này, nếu đổi lại là ta…”
“Ngươi sẽ như thế nào?” Vân Nương chưa từng thấy người nào kẹp dao giấu kiếm như vậy, lập tức chặn lại một câu rồi hỏi ngược lại: “Không phải ngươi cũng bị nhốt ở đây sao ăn roi sao, ngươi còn có bản lĩnh gì nữa?”
Nửa ngày trời Phạm Huyền không nói được câu tiếp theo, hiếm khi ngây người một chút.
“Mặc dù ta không biết nhiều về chốn quan trường nhưng cũng biết một điều, trung hiếu với quân là trung thần, phản nghịch với quân là tặc tử, phu quân ta chịu thánh ân, mà ngươi lại là khâm phạm, ai mới là tặc tử?”
Vân Nương bình tĩnh hơn ông ta nhiều: “Từ xưa đến nay, tặc tử đến chết cũng không thừa nhận mình là tặc, chỉ có hậu nhân đọc trong sử sách mới biết được.”
Trước kia ở trên triều đình, ông ta nói không thắng Bùi An thì cũng thôi đi, bây giờ còn bị phu nhân của hắn nói hai câu không cãi lại được, Phạm Huyền kích động đến mức sắc mặt mệt mỏi đỏ lên: “Đảo ngược trái phải, không phân trắng đen, vợ chồng hai người các ngươi, đúng là cấu kết với nhau làm chuyện xấu, một tên tặc tử, một ả đàn bà đánh đá, ngu muội vô tri, đúng là trời sinh một cặp…”
Trán Vân Nương đập thình thịch, thị vệ còn chưa kịp vung roi thì nàng đã giơ tay nải trong tay đánh vào đầu ông ta.
Nàng chưa bao giờ đánh ai, hơn nữa còn là một lão già.
Phạm Huyền cũng vậy, sống hơn nửa đời người chưa bao giờ bị phụ nhân đánh, hơn nữa còn là một con nhóc, tức giận đến hai con mắt tròn căng ra: “Ngươi con đàn bà đanh đá…”
“Ngươi còn mắng.” Vân Nương lại đập thêm vài cái, Phạm Huyền bị còng tay chân, không thể động đậy nên chỉ có thể chịu đựng.
Thị vệ đứng phía sau cầm roi nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả nhị thiếu gia của Lưu gia bị nhốt bên cạnh cũng lộ vẻ kinh ngạc và sửng sốt, năm xưa tốt xấu gì Phạm đại nhân cũng là Thượng thư Bộ Hình, bây giờ lại lưu lạc tới mức bị một phụ nhân mười mấy tuổi đập đầu.
Lưu nhị thiếu gia là tên ngu háo sắc, biết mình sống không lâu nên hắn ta cho rằng nếu bị tiểu cô nương nũng nịu này đánh vào đầu một chút thì chết cũng đáng.
Ngay lập tức, hắn ta thốt mấy lời ngông cuồng: “Phạm đại nhân nói rất đúng, tiểu nương tử, sao nàng không mở mắt ra mà nhìn, lại gả cho tên cẩu tặc Bùi An kia? Cả phủ Quốc công nhà hắn toàn người sắp chết, Bùi An cũng không sống được bao lâu, tiểu nương tử…”
“Câm miệng!”
“Im miệng!”
Vân Nương và Phạm Huyền đồng thanh quát lớn, bản thân Phạm Huyền cũng mắng là vì ông ta không nghe nổi mấy lời như vậy, năm đó Quốc công gia là người như thế nào, Lưu gia của hắn ta tính là cái thá gì chứ.
Lưu nhị thiếu gia còn chưa kịp phản bác, một thanh trường kiếm chợt ném tới từ phía đối diện, không chút sai lệch đâm xuống ngực của hắn ta.
Đôi mắt hạnh của Lưu nhị thiếu gia trừng to, chùm đuốc cách đó không xa đồng thời chiếu vào hắn ta.
Vân Nương quay đầu lại, thấy sắc mặt Bùi An bình tĩnh như không, tay cầm đuốc chậm rãi đi tới trước mặt Lưu nhị thiếu gia, vươn tay, nắm lấy thanh kiếm trước ngực hắn ta, cười nói: “Vậy Lưu gia các người chết trước cho ta xem đi.”
Nói xong, Bùi An rút thanh kiếm trên ngực ra, máu văng vài giọt trên mặt hắn, khi đuốc chiếu vào sắc mặt lạnh như băng của Bùi An, dữ tợn như yêu ma, nhìn một lượt tất cả nam đinh của Lưu gia, giọng nói lạnh lẽo: “Lôi tất cả người Lưu gia ra ngoài, không để lại một ai, vừa lúc nhường một vị trí.”
Lời vừa dứt, lập tức có tiếng cầu xin tha thứ vang lên.
Bùi An ngoảnh mặt làm ngơ quay sang nhìn Vân Nương ở bên cạnh, Vân Nương không đợi hắn nói chuyện đã ném cái tay nải trong tay cho Phạm Huyền, ngoan ngoãn nhích lại gần đứng bên cạnh cánh tay cầm kiếm của Bùi An, vươn tay nắm lấy cánh tay hắn.
Cánh tay Bùi An cứng đờ, cúi đầu nhìn đôi tay trắng nõn mềm mại đang ôm lấy mình.
Có lẽ trên tay áo của hắn dính rất nhiều máu, nhưng nàng không sợ.
“Lang quân, chúng ta gϊếŧ khâm phạm như vậy, chàng có sợ không?” Hoàng Thượng có trách tội hắn không?
Bùi An:...