Toàn Kinh Thành Đều Đang Chờ Chúng Ta Thành Hôn

Chương 42.3

Bùi An đứng dậy buông màn che hai bên trước, sau đó tắt đèn.

Trong phút chốc ánh sáng tối sầm, trong mắt không nhìn thấy gì cả, một lát sau mới chậm rãi có ánh sáng, Vân Nương cảm giác được hình như chăn trên người hơi nhiều.

Mùa hè nóng bức, đắp nhiều chăn lại nóng, nhịn một lát cũng không nhịn được nữa, nàng nhẹ nhàng vươn tay ra khỏi chăn.

Khoé mắt liếc nhìn người bên cạnh, cũng không đắp chăn.

Lớp tơ lụa màu tuyết, vừa nằm xuống, phần ngực rắn chắc mở mở rộng ra như ẩn như hiện, trái tim Vân Nương đập thình thịch, bỗng nhiên trong đầu tràn về hình ảnh y tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ghé sát mình, thành ra nàng bối rối nhắm hai mắt lại, chột dạ đưa tay kéo chăn.

Không nghĩ tới, đυ.ng phải bàn tay hắn đang đặt ở bên cạnh.

Rất lạnh.

Có phải hắn lạnh không?

Vừa rồi nàng vào tịnh phòng nhìn thấy hai thùng nước nóng đều còn đầy, hắn tắm rửa bằng nước lạnh.

Mặc dù trời nóng nhưng vào ban đêm tắm nước lạnh, cũng có phần lạnh thật.

Vân Nương vội vàng đắp hơn phân nửa chăn mình cho hắn, cảm giác được chăn đã đặt ở trên ngực hắn nàng mới an tĩnh lại.

Một lát sau, khi nàng sắp ngủ, đặt tay lên chăn, đột nhiên lại đυ.ng phải hắn.

Nàng cam đoan, nàng không hề nhúc nhích gì luôn.

Sau khi đυ.ng phải, đối phương cũng không rụt trở về, chỗ tiếp xúc của đầu ngón tay giống như một dòng điện, chậm rãi truyền đến ngực, thân thể cũng vô thức căng thẳng, hai người ai cũng không nhúc nhích.

Vân Nương cảm thấy rất kỳ diệu.

Rõ ràng thân thể đã bị hắn “làm thịt” sạch sẽ từ trong ra ngoài, bây giờ sờ tay mà còn đang khẩn trương, lý trí nói cho nàng biết, hẳn là nên rút tay về, nói không chừng là nàng chiếm chỗ của hắn, nhưng chân tay lại chậm chạp không nhúc nhích.

Lần giằng co này kéo dài trong chốc lát, bỗng nhiên bàn tay bên cạnh nâng lên, lòng bàn tay phủ toàn bộ mu bàn tay nàng, hổ khẩu(2) đặt trên ngón tay cái của nàng, nhẹ nhàng nắm chặt rồi quay đầu hỏi nàng: “Lạnh sao?”

(2) Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Vân Nương:...

Nàng, nàng có nên lạnh không?

Nàng không lạnh một chút nào, thật ra còn hơi nóng, nhưng lúc này nàng cũng không muốn nói một câu không lạnh, bởi vậy mà từ chối bàn tay đang nắm lấy nàng, bối rối gật đầu: “Ừm.”

Bùi An cũng cảm giác được sự ấm áp trong lòng bàn tay, trời nóng, ban đêm cũng không cần đắp chăn, sao lại lạnh được chứ, nhưng y nắm rất thoải mái, cũng không muốn buông ra: “Ngủ đi.”

“Ừm.”

.

Vân Nương cũng không biết mình đã ngủ từ khi nào, chỉ nhớ rõ được hắn nắm tay, mở to hai mắt rất lâu cũng không thể ngủ được.

Còn lúc sau mệt mỏi quá không chịu nổi mới nhắm mắt lại, trước khi ngủ tay hai người còn nắm nhau, lúc nàng tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.

Trời sáng, bên ngoài ồn ào.

Có lẽ sắp xuất phát rồi.

Vân Nương xoay người đứng lên, vội vàng đi tìm áo quần, Thanh Ngọc bưng bữa sáng đi vào, thấy nàng đứng lên thì tiến lên hầu hạ nàng rửa mặt: “Nô tỳ đã thu dọn đồ đạc xong, Đồng Nghĩa đã cầm lên đặt ở trên xe ngựa, tiểu thư ăn sáng xong thì cứ lên xe ngựa là được.”

Nói xong, lại kề sát lỗ tai nàng lải nhải nói: “Khâm phạm hôm qua, cả nhà Lưu gia đều chết sạch rồi, thị vệ Ngự Sử Đài chôn một cái hố ngay tại chỗ, ném toàn bộ vào bên trong, nói là nhiễm bệnh hiểm nghèo chết hết rồi, chủ tử người có thấy có ai tin không? Chắc chắn là cô gia xử lý rồi.”

Vân Nương: …

Nàng ấy không nói sai.

“Còn có, đêm qua Hình công tử được công chúa triệu vào phòng, ở ngay bên cạnh người và cô gia, cũng không biết đêm qua Hình công tử biểu hiện như thế nào, người có nghe thấy động tĩnh gì không?”

Vẻ mặt Vân Nương ngạc nhiên, nàng, nàng nên nghe thấy động tĩnh gì.

Thanh Ngọc đưa một chén nước muối cho nàng: “Hy vọng Hình công tử có thể nghĩ thông suốt, đừng xa cách với công chúa, giữ một cái mạng không thành vấn đề, nô tỳ còn nghe nói, người Bắc Quốc nghênh đón công chúa đã đến Kiến Khang, từ đây còn hai ngày nữa là tới, nếu y mà không làm được thì cũng chỉ còn lại một con đường chết.”

Nói như thế nào cũng là người năm đó bầu bạn với chủ tử, thật sự không thể nhìn y đi chịu chết.

Vân Nương:...