Thường Thâm tự mình lái xe, đợi cho đến đoạn ngã tư đèn đỏ, anh đưa tay qua kéo chiếc váy xuống một chút, che đến đầu gối của cô.
Khi thu tay lại, không biết vô tình hay cố ý mà đầu ngón tay như miết nhẹ lên phần đùi trắng nõn dưới váy, điều này ngay lập tức đã khơi dậy một chút du͙© vọиɠ trong cơ thể Thường Uyển.
Khi cô cúi xuống nhìn thì Thường Thâm đã thu tay về, ánh mắt hướng về phía trước.
Thường Uyển chỉ nhún vai, không nói thêm câu nào.
Bốn thế hệ nhà họ Thường, từ ông cố nội của Thường Thâm và Thường Uyển đều là những nhân vật có ảnh hưởng trong giới chính trị của nước A.
Một quyết định đưa ra của họ không chỉ có thể làm chấn động trong nước mà còn ảnh hưởng lớn đến các nước láng giềng.
Ngôi nhà cũ của Thường gia nằm ở ngoại ô Bắc Kinh, bức tường hàng rào xung quanh được bao bọc bởi những hàng cây leo cao lớn, vì vậy mà những người ở bên ngoài hoàn toàn không thể dò xét xem bên trong đang xảy ra việc gì.
Lính gác cổng từ xa đã nhìn thấy chiếc xe riêng của Thường Thâm đang đi tới, vội vàng mở cánh cổng sắt to lớn ra.
Xe chạy vào bên trong một đoạn rồi vòng qua những hàng cây cao lớn và vườn hoa ở bên đường rồi mới dừng lại trước một ngôi biệt thự cổ mang phong cách của thế kỷ trước.
Thường Uyển ngồi ở trong xe đã kịp nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu đen quen thuộc đang đỗ ở bên ngoài. Không đợi Thường Thâm dừng xe cô đã vội tháo dây an toàn, khi xe vừa dừng lại, cô lập tức mở cửa chạy xuống.
Trước cửa biệt thự có một bóng hình cao lớn mặc bộ vest màu đen đang định đi vào thì bị tiếng hét thất thanh từ phía sau gọi lại, “Anh, anh trai!”
Thường Uyển giống như chú bướm nhỏ, phấn khích chạy như bay tới đâm sầm vào lòng hắn.
Ân Thương vòng một tay ra sau ôm lấy eo cô, chờ cho Thường Uyển đứng vững lại, anh mới vòng một tay còn lại kéo cô qua một bên, “Thật là liều lĩnh!”
Thường Uyển ôm cánh tay của Ân Thương, ngẩng đầu lên hỏi hắn: “Anh, sao anh lại tới đây vậy?”
Ân Thương quay qua bắt gặp ánh mắt của Thường Thâm, hắn khẽ gật đầu chào hỏi rồi gạt tay Thường Uyển ra, bước vào cửa.
Thường Uyển cảm thấy có chút mất mát khi bị Ân Thương phớt lờ, sau đó lại thản nhiên đi xuống cầu thang ôm lấy cánh tay Thường Thâm, vẫn là anh trai này tốt hơn!
Thường Thâm để mặc cho cô ôm nhưng giọng nói có chút không hài lòng, nhắc nhở lại thêm lần nữa: “Từ sau em phải gọi Ân Thương là anh họ!”
“Chẳng phải đều như nhau cả sao?”
Không phải đều là anh em sao? Hơn nữa gọi là anh trai còn có vẻ thân thiết hơn, như vậy anh trai Ân Thương còn có thể thích cô hơn một chút.
Mặc dù Thường Uyển nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn không thể khiến cho Ân Thương thích mình nhiều thêm chút nào dù đã gọi hắn là anh trai từ khi còn nhỏ đến tận bây giờ, thay vào đó hắn còn luôn nghiêm mặt dạy dỗ cô, mỗi khi người đàn ông này tức giận trông còn đáng sợ hơn anh trai thân yêu của cô nhiều.