Cực Sủng (NP)

Chương 3: Từ từ hút hết mật dịch ngọt ngào

“Đây chẳng phải là bộ váy mà hôm trước em đã nhìn trúng sao!” Thường Uyển vui mừng nhảy cẫng lên, Thường Thâm vội vàng đỡ lấy cô.

Chiếc váy có màu xanh nước biển, chất vải vô cùng mềm mại, khi có ánh đèn chiếu vào, lớp hoa văn hình tròn lại càng hiện lên lấp lánh, người mẫu mặc chiếc váy này trên người trông giống như một dòng nước óng ả nhẹ trôi. Lần đầu tiên Thường Uyển nhìn thấy bộ đồ này trên cuốn tạp chí thời trang, cô đã muốn mua nó ngay lập tức, nhưng vì mải lo lắng về vấn đề học tập của mình nên cô cũng quên đi luôn.

“Cảm ơn anh trai!” Thường Uyển tiến lên kiễng chân hôn nhẹ lên cằm anh một cái, cô hí hửng đi vào phòng thay đồ để thử bộ váy, rồi lại vui vẻ đi ra. Thường Uyển xoay một vòng trước mặt Thường Thâm, ánh mắt sáng ngời, “Anh, mau nhìn xem có đẹp không?”

“Đẹp lắm.”

Sở thích lớn nhất của Thường Uyển chính là sưu tầm đủ các loại váy, từ đồ tự thiết kế may sẵn cho đến những hãng thời trang cao cấp, cho dù giá có đắt đến mức độ nào, chỉ cần cô thích thì nhất định sẽ mua về bằng được. May mắn thay, Thường Thâm có đủ khả năng để chiều theo sở thích của cô.

Nếu sinh ra trong một gia đình giàu có tầm trung thì nhất định Thường Uyển sẽ phá sản ngay trong vòng hai đến ba năm vì sở thích xa hoa này.

Giờ đâu Thường Uyển không còn một chút tức giận nào nữa cả, cô còn chủ động hôn anh trai mình.

Nụ hôn lần này đặt lên môi anh, Thường Uyển cắn nhẹ hai cái rồi lại liếʍ liếʍ. Đây là cách hai anh em họ bày tỏ tình cảm với nhau, không một ai biết điều này ngoại trừ cô và anh trai.

Thường Thâm đưa tay đỡ lấy phía sau gáy Thường Uyển, mυ'ŧ lấy đôi môi hồng phấn của cô, đầu lưỡi tiến vào, thăm dò từng chút một, từ từ hút hết mật dịch ngọt ngào của cô. Hô hấp triền miên, tiếng thở dốc của hai người phả vào nhau.

Chiếc miệng nhỏ nhắn của Thường Uyển tràn ngập mùi vị của anh trai, phần cổ trắng ngần bởi vì động tình mà ửng hồng lên một mảng, cô vô thức “ưm” lên một tiếng như là lời nhắc nhở.

Thường Thâm kiềm chế từ từ rời khỏi miệng cô, anh nhịn không được khẽ liếʍ liếʍ môi, khàn giọng nói: “Uyển Uyển.”

Thường Uyển biết rằng hai anh em họ không được phép vượt quá giới hạn, nhưng mà bọn họ ít nhất vẫn có thể hôn môi.

Hai người ôm chặt lấy nhau, bàn tay to lớn của Người đàn ông vuốt ve chiếc eo nhỏ nhắn của Thường Uyển, đợi một lúc cho đến khi tâm trạng bình ổn lại anh mới buông cô ra.

Thứ bảy này hai người họ cùng về Thường gia một chuyến, Thường Uyển còn cố tình mặc chiếc váy xanh mà anh trai tặng, ngồi ở bên cạnh ghế lái phụ, hai phần ba cặp đùi trắng nõn của cô lộ ra hoàn toàn.