Khi hai người bước vào phòng khách, trên sô pha đã ngồi kín người, Ân Lệ Viện nhìn thấy Thường Uyển liền vội vàng gọi cô tới ngồi bên cạnh bà.
Thường Uyển nhìn lướt qua mọi người, tất cả cô dì chú bác đều có mặt ở đây, kế bên Ân Thương còn có một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc trang trọng, trông có vẻ rất thân thiết với hắn.
Ân Thương yên lặng nhìn cô, ánh mắt ôn nhu hơn bình thường rất nhiều.
Thường Uyển hỏi thăm mọi người một vòng sau đó quay qua chỗ Ân Thương và người phụ nữ kia thì không thấy họ đâu. Cô ngồi xuống cạnh Ân Lệ Viện rồi kéo anh trai ngồi vào chiếc ghế trống còn lại, cả người dính chặt lấy Thường Thâm như thể không xương.
“Uyển Uyển lại đây, đã lớn như vậy rồi mà lúc nào cũng dính lấy anh trai, khiến cho mọi người phải cười chê rồi.” Ân Lệ Viện mở miệng.
Thường Uyển phớt lờ câu nói vừa rồi khiến cho Ân Lệ Viện chỉ có thể bất đắc dĩ cười trừ với em trai và cháu trai mình: “Đây đã là thói quen của đứa nhỏ, giờ muốn sửa cũng không sửa được.”
“Có làm sao đâu, anh em tình cảm như vậy chẳng phải rất tốt hay sao, Uyển Uyển cũng rất thích dính lấy A Thương, anh em họ mà cũng không khác gì ruột thịt ha ha ha…” Cậu của họ tính cách rất cởi mở, suy nghĩ cũng thoáng nên không cảm thấy có bất kỳ điều gì không ổn ở đây cả.
Tâm trạng Ân Lệ Viện rất tốt, có lẽ là do hôm nay Ân Thương đưa bạn gái đến, “Sau này Uyển Uyển cũng không thể giống như trước kia, lúc nào cũng chạy theo anh họ nữa rồi.”
“Tại sao ạ?” Thường Uyển ghé sát vào trong lòng anh trai, tránh né ánh mắt của những người xung quanh.
“Đứa nhỏ này!” Ân Lệ Viện cười mắng cô: “Chị dâu cháu tới chơi mà không định chào hỏi một tiếng à?”
“Chị dâu?” Thường Uyển đang dựa vào lòng anh trai bỗng nhiên ngồi phắt dậy, “Không phải chỉ là bạn gái thôi sao? Làm thế nào mà lại trở thành chị dâu luôn rồi?”
Đôi mắt Thường Uyển lấp lánh, nhìn người con gái trẻ tuổi xa lạ kia đang cùng anh họ tình tứ bên nhau, đôi mắt tròn xoe dường như ngập tràn nước, như thể sắp khóc đến nơi rồi.
Ân Thương nghe thấy trong giọng nói Thường Uyển có chút nức nở, vội quay đầu lại nhìn cô.
Ân Lệ Viện không phát hiện ra sự khác thường của Thường Uyển, bà vẫn cười ha hả nói: “Không phải chị dâu tương lai thì là cái gì? Anh họ cháu và Tư Du sẽ kết hôn vào tháng sau. Ôi! Ngày 20 tháng tới chẳng phải là 1 ngày trước sinh nhật của Uyển Uyển sao? Hai chuyện này thật là trùng hợp nha, đến lúc đó Uyển Uyển sẽ được ăn thêm hai chiếc bánh ngọt.”
Không bao giờ! Cô muốn trải qua ngày sinh nhật của mình bên cạnh anh trai.