Lên Giường Với Hôn Phu

Chương 9 (H)

Giang Bình thấy cô không hề buông lỏng, gậy thịt lại thật sự đau ngứa, vì vậy cậu thả mồi: “Đừng như vậy, tôi lại làm một bài kiểm tra nữa, cậu làm gậy thịt của tôi bắn ra đi.”

Tai Trình Hựu An khẽ động đậy, cô hơi động lòng.

Cậu vừa lười vừa chán học, bình thường muốn cậu làm đề còn khó hơn lên trời, nhưng không làm đề, làm sao cô biết được trình độ của cậu, không làm đè thì sao có thể nâng cao thành tích học tập?

Vậy nên đây cũng là lý do vì sao lần trước cậu đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy, cô lại đồng ý.

“Một bài không đủ, tôi muốn cậu làm bài tập hè.”

Giang Bình không ngờ cô còn biết mặc cả, lúc này đầu óc cậu đã bị du͙© vọиɠ khống chế, bèn sảng khoái đồng ý: “Được.”

Cậu định vén váy cô lên, lại bị Trình Hựu An tránh đi, cô đỏ mặt, vội vàng nói: “Tôi còn chưa nói xong, tôi chỉ dùng tay.” Cô ngẩng đầu nhìn cậu rồi lại né đi: “Nếu cậu không chịu thì thôi.”

Giang Bình cắn răng: “Được.”

Nếu không phải ban nãy bị cô kêu đến mức không mềm lại được, cậu tuyệt đối không đồng ý với điều kiện như vậy.

Cậu kéo khóa quần, móc côn ŧᏂịŧ sớm đã thô cứng trong quần ra, đầu nấm xung huyết đã sưng lên rất to, gân xanh nổi đầy trên thân gậy, trông rất đáng sợ.

Đây không phải lần đầu tiên Trình Hựu An nhìn thấy nó, lần trước vì để cậu học công thức toán học, cô đã bị cậu nắm lấy tay sờ vào, tuy chỉ chạm vài giây, nhưng xúc cảm mềm mại lại tràn đầy sức mạnh đó đến nay vẫn còn khiến cô run rẩy.

Gậy thịt căng đến phát đau, người nói muốn giúp cậu lại phát ngốc ở kia.

Lúc bàn điều kiện với cậu thì lanh lợi lắm, khi thực hành lại chậm chạp lề mề, Giang Bình cười lạnh, kéo tay cô ấn vào bụng dưới.

Trình Hựu An còn chưa chuẩn bị tâm lý xong đã bị cậu cưỡng ép ấn lên gậy thịt, cô lập tức bỏng tay, vô thức rụt lại lại bị cậu giữ chặt lấy.

Như củ khoai lang nóng bỏng tay.

Nhưng nó còn dài hơn khoai lang nhiều.

Cô hoảng loạn đưa mắt nhìn cậu.

Nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể Giang Bình đang nằm trong tay cô, tay cô nhỏ nhắn, mềm mại, rất thoải mái, cảm giác khác hoàn toàn khi cậu tự nắm.

Cậu thỏa mãn híp mắt, miệng cố ý nói khích: “Muốn hối hận vẫn chưa muộn đâu.”

Lúc này Trình Hựu An mới bình tĩnh lại, gậy thịt kia nảy lên trong lòng bàn tay, vẻ ửng hồng vừa mới tắt trên khuôn mặt đã lập tức đỏ lại.

“Tôi không hối hận.”

Giang Bình ừm một tiếng, giọng nói hơi khàn phát ra từ cổ họng: “Vậy cậu cử động đi.”

Cô nhỏ giọng: “Tôi... tôi không biết.”