Giang Bình nhướng mày, cất giọng khoa trương: “Còn có chuyện mọt sách không biết cơ à, xem ra cậu cũng không toàn năng như bọn họ nói.”
Trình Hựu An mím môi, chuyện này sao có thể đánh đồng với học tập được chứ?
Lúc này tâm trạng Giang Bình lại rất tốt: “Lần này đổi lại tôi dạy cậu, bạn học Trình phải học tập chăm chỉ đấy nhé.”
Trình Hựu An ồ một tiếng.
“Giữ lấy.”
Cô nghe lời nắm chặt tay lại.
Côn ŧᏂịŧ đột nhiên bị cô dùng sức nắm chặt, một luồng kɧoáı ©ảʍ bất ngờ xông thẳng lên qυყ đầυ, Giang Bình thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Trình Hựu An bị phản ứng của cậu dọa sợ, cô run giọng hỏi: “Cậu, cậu không sao chứ?”
Giang Bình oán hận nhìn cô: “Không sao.” Chỉ thiếu chút nữa bị cô nắm bắn ra rồi.
Chắc chắn là do cậu nhịn quá lâu.
Trình Hựu An lẩm bẩm trong lòng, có chỗ nào giống không sao đâu chứ, ánh mắt muốn ăn sống cô đến nơi.
Cô khẽ thả lỏng, không dám cầm quá chặt: “Như vậy được không?”
Giang Bình ừm một tiếng, cầm lấy tay cô từ từ lên xuống.
Trình Hựu An không biết do tay mình không đủ lớn hay côn ŧᏂịŧ của cậu quá thô, năm ngón tay cô không thể hoàn toàn nắm hết, vẫn còn sót lại.
Cô gạt đi, nghĩ đến những thứ này làm gì chứ?
Cứ coi như hiện giờ tay không phải của mình, để mặc cậu dùng là được.
Tuy nghĩ vậy, nhưng suy nghĩ vẫn không ngừng bị xúc giác dẫn dắt.
Gân xanh nổi đầy thân gậy, giống một bề mặt không bằng phẳng, cảm giác tồn tại mãnh liệt ma sát ngón tay cô, thậm chí nó còn khẽ nảy lên, dường như đang hưởng ứng những cái vuốt ve của cô.
Sau khi làm mấy mười mấy lần, Giang Bình buông tay cô ra: “Cậu tự làm đi.”
Trình Hựu An lập tức căng thẳng, cô vẫn chưa học được mà.
Mu bàn tay mất đi hướng dẫn như người mới học không có thầy giáo ở bên, bắt đầu đi loạn.
Những ngón tay khép chặt của cô sơ ý cuốn lấy một sợi lông xoăn dưới thân gậy kéo lên, Giang Bình khẽ rít lên: “Cậu muốn tôi đau chết hay sao?”
Trình Hựu An vội vàng xin lỗi: “ Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Đau đớn là nhất thời, nhưng cô dừng lại giữa chừng, cậu bị treo lên không lên được, xuống không xuống được cũng hơi khó chịu, Giang Bình xua tay thúc giục: “Nhanh lên, không được chậm chạp.”
Cô hít sâu một hơi, nhớ lại những động tác ban nãy của cậu, bắt đầu mô phỏng theo.
Từ trên dần vuốt ve xuống dưới, rồi lại đảo lên, lần nào ngón trỏ tay phải cũng cọ vào phần dưới qυყ đầυ.
Cô không biết vì sao mỗi lần cậu đều phải dừng ở nơi đó, nhưng vừa rồi cô cố ý ấn xuống, cậu nặng nề ừm một tiếng.
Cô biết, đó là trọng điểm, phải thi.