Hai chân Trình Hựu An nhũn ra, cô dùng chút sức lực còn lại tựa vào cửa, lưng trượt xuống, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất, Giang Bình đưa tay kẹp chặt cô như chim ưng bắt gà, cậu ôm cô đến bàn sách, tay còn lại gạt hết đồ đạc trên bàn sang một bên.
Hai chân lơ lửng giữa không trung khiến Trình Hựu An bất an, cô chống tay lên mặt bàn định đi xuống, lại bị Giang Bình ngăn giữa cậu và bàn sách.
“Chạy gì chứ?”
“Tôi muốn về phòng.”
Giang Bình híp mắt: “Cậu sung sướиɠ xong rồi, kéo váy lên là muốn chạy?”
Trình Hựu An nắm chặt mép bàn, đầu ngón tay trắng bệch, đầu óc cô lúc này đã tỉnh táo hơn nhiều, nghĩ đến tất cả những gì cậu vừa làm với mình, tóc cô cũng dựng đứng lên rồi, cô cất giọng hung hăng: “Tôi không chạy, chuyện tôi đồng ý với cậu cũng đã làm rồi, cậu còn muốn thế nào?”
Giang Bình vừa tháo dây lưng, nghe cô nói vậy, ánh mắt lập tức lạnh đi, giọng điệu cay nghiệt: “Bớt bày ra vẻ liệt nữ trinh trắng trước mặt tôi đi, vừa rồi là ai kêu phóng đãng như vậy hả?”
Từ nhỏ đến lớn, Trình Hựu An luôn là con nhà người ta trong mắt các bậc phụ huynh, hiểu chuyện, ngoan ngoãn, thông minh, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình bị người ta miêu tả bằng những từ ngữ thấp kém như vậy, nhưng xuân thủy vẫn còn lưu lại nơi tiểu huyệt đang chảy ra ngoài như đang làm chứng cho lời cậu nói, viền mắt cô không khỏi đỏ lên.
Giang Bình thấy cô sắp khóc, cậu hơi hoảng hốt: “Này, không phải chỉ nói cậu mấy câu thôi sao, động chút là khóc, khả năng chịu đựng của cậu hơi thấp đấy.”
Lại biến thành cô không đúng, Trình Hựu An tức giận trừng mắt nhìn cậu.
Nhưng đôi mắt nai của cô phủ đầy hơi nước, tròn trịa trong veo, không có chút uy hϊếp nào, chỉ biết trêu chọc du͙© vọиɠ của đàn ông.
Cổ họng cậu căng chặt: “Vừa rồi là tôi giúp cậu, bây giờ cậu giúp tôi, xong việc sẽ tha cho cậu.”
“Không.” Cô lắc đầu, dứt khoát từ chối.
Giang Bình tức đến bật cười, lúc không nợ cậu, cô cũng bướng bỉnh đấy.
Có điều bọn họ ngay từ đầu đã giao dịch công bằng, cậu thật sự không thể ép cô.
Lúc này, cậu chỉ có thể ỷ vào thân phận vị hôn phu của mình: “Đừng quên, chúng ta còn có hôn ước, cậu có nghĩa vụ giúp tôi giải tỏa.”
Cô biết mà, thế nào cậu cũng tìm được lý do để ép cô.
Ý nghĩ hủy hôn đột ngột xuất hiện trong đầu cô.
Sớm muộn gì cô cũng phải tìm cơ hội nói với người nhà.
“Cậu tự giải quyết đi.”
“Trước kia không biết cậu, tôi tự giải quyết, giờ có cậu rồi, tại sao tôi phải để mình chịu thiệt?”
Giọng điệu như lẽ đương nhiên của cậu khiến người tính tình tốt như Trình Hựu An cũng muốn cầm sách đập cậu.