Từng cơn ngứa nối tiếp nhau, càng ngày càng dày đặc, tiểu huyệt cũng bắt đầu hưởng ứng theo, cô nhất thời không phân biệt được là ngực ngứa, hay tiểu huyệt càng ngứa hơn.
Cô không nhịn được khép hai chân lại, muốn đè sự ngứa ngáy không chỗ phát tiết này xuống nhưng vô ích, đôi môi hồng hé mở, khó chịu rêи ɾỉ.
Tiếng kêu như con mèo nhỏ của cô khiến lòng cậu tê dại, cậu buông nhũ hoa đang ngậm trong miệng ra, đứng thẳng người lên, đưa tay thăm dò vào trong váy cô, dùng sức tách hai chân đang khép chặt của cô ra, cậu chạm vào giữa hai chân, đã ướt nước rồi.
Hơi thở cậu trở nên nóng rực: “Lúc ăn cơm đã nhiều nước như vậy, giờ lại ướt thế, cậu làm từ nước hay sao? Khó trách lại phóng túng như thế.”
Trình Hựu An bị cậu nói đến đỏ bừng mặt, muốn giải thích rằng mình không phải như thế để cậu không nói bậy, ngón tay cậu đã luồn vào đáy quần, vân vê tiểu huyệt.
“Ừm... a...” Trình Hựu An vừa mở miệng đã thở dốc.
Một tay khác của cậu quấn lấy bên ngực trái của cô, đầu ngón tay cào nhẹ đầu ngực, khiến cả người cô run lên.
Dưới hai luồng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đầu Trình Hựu An áp vào ngực cậu, cô cong người, muốn thoát khỏi sự trêu đùa của cậu nhưng cơ thể lại theo bản năng đi tìm ngón tay cậu, đến ngực cũng tựa vào tay Giang Bình, tiểu huyệt co lại, phun ra xuân thủy.
Cô cử động trong lòng cậu, Giang Bình kích động, giọng cũng thô hơn: “Thoải mái không?”
Trình Hựu An rên lên trong cổ họng, cô mơ màng, hai tay vốn đẩy cậu ra đã vô thức chuyển thành nắm lấy cánh tay cậu.
Cậu lại hỏi: “Có thoải mái không?”
Hai mắt Trình Hựu Dương mơ màng, khóe mắt có nước mắt chảy ra, nhìn vô cùng đáng thương.
Song sự yếu ớt này lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cảm giác ngược đãi trong xương cốt đàn ông.
Cậu vỗ nhẹ vào tiểu huyệt: “Mở chân ra.”
Tiểu huyệt bị cậu vỗ lại chảy nước, càng ngày càng ngứa, Trình Hựu An hít một hơi, khó nhịn tách chân ra.
Sự ngoan ngoãn nghe lời của cô khiến Giang Bình hài lòng, tay cậu che bụng dưới của cô, hai cánh âm môi mở ra, cậu men theo khe huyệt thăm dò vào bên trong, nhẹ nhàng tìm thấy âm đế sưng đỏ, cậu bắt đầu dùng tay ma sát.
Đáy quần đã ướt sũng, cộng thêm chất liệu cotton nguyên chất còn thô hơn cả ngón tay làm tăng cảm giác cọ xát, Trình Hựu An không nhịn được khép hai chân lại, lại bị cậu tách ra, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập vào trong não.
Giang Bình cảm nhận được tiểu huyệt đang hút lấy ngón tay mình, như muốn ăn cậu vào trong, cậu thuận thế đưa đẩy vài cái bên trong, âm môi cũng co rút kịch liệt.
“A...” Trình Hựu An kêu lên một tiếng.
Một dòng xuân thủy phun lên tay cậu.