Tiết Lệnh Sư

Chương 28: Mọi Người Đừng Hoảng Hốt (2)

“Đội trưởng Chu, bọn ta là phu quét đường, chỉ phụ trách thanh lý ô nhiễm tiết khí, không có nghĩa vụ giúp Tuần Kiểm ti các ngươi bắt quỷ dị đâu nhá.” Trên mặt người phụ nữ lộ ra nụ cười thiên kiều bá mị, lại giống như một đóa hoa anh túc mang theo kịch độc, xinh đẹp trí mạng.

Vẻ mặt Chu Á Nam xanh mét, lạnh lùng nói: “Sư đệ của Phó Vịnh Tình trêu phải một môn thần, ta vất vả lắm mới tìm được một con quỷ dị lạc đàn, bây giờ lại bị các ngươi gϊếŧ, hy vọng đến lúc đó ngươi có thể dùng lời này giải thích với Phó Vịnh Tình.”

Lời này vừa nói ra, hơn mười người đồng phục màu đen đều biến sắc.

Rõ ràng là ba chữ Phó Vịnh Tình mang đến cho bọn họ lực uy hϊếp rất lớn.

Người phụ nữ xăm hình rắn cũng không ngoại lệ, chân mày cau chặt: “Sư đệ của nàng có thực lực gì, bị môn thần phủ xuống đã bao lâu rồi?”

“Không còn kịp nữa, hôm qua sư đệ của nàng mới vừa thức tỉnh tiết lệnh Tiểu hàn, trước đây chỉ là một võ giả sách mạch, môn thần phủ xuống trên người hắn đã gần một giờ.” Chu Á Nam lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ nuối tiếc.

Lấy thực lực của Hứa Hằng, nhiều lắm cũng chỉ có thể gánh nổi một giờ, hiện tại cho dù bọn họ toàn lực chạy trở về, ít nhất cũng phải tốn gần mười phút, đã sớm vượt qua một giờ.

“Võ giả sáu mạch? Một võ giả sáu mạch chạy đến khu vực ô nhiễm cấp bậc này làm cái gì, đây không phải là chán sóng à?” Người phụ nữ xăm hình rắn trực tiếp trợn to hai mắt, suýt chút nữa muốn chửi ầm lên.

Con mẹ nó đây không phải là người giả bị đυ.ng sao?

“Nhà hắn nằm trong khu vực bùng phát ô nhiễm tiết khí, không có chú ý xem báo động tiết khí, đến khi phát hiện muốn chạy thoát thì đã không còn kịp rồi.” Chu Á Nam thản nhiên đáp, cũng đã đè xuống sự buồn bực trong lòng.

Nàng biết, nếu không có hơn mười phu quét đường này, nàng cũng không kịp bắt sống người cổ trang kia.

“Đội trưởng Chu, mang bọn ta đi tìm hắn trước đi, có lẽ còn kịp…” Người phụ nữ xăm hình rắn mở miệng định cứu vớt một ít.

Chỉ là còn chưa nói hết lời, nàng đột nhiên trợn to con mắt, nhìn chòng chọc vào đằng sau Chu Á Nam.

Chu Á Nam cũng dường như có cảm giác, bỗng nhiên xoay người, lập tức khuôn mặt đầy kinh ngạc.

“Hứa Hằng?” Nàng khó có thể tin.

Tiểu tử này thế mà lại không chết, không chết thì thôi đi, lại còn vẻ mặt nhàn nhã đi lại ở trên đường?

Mấu chốt là môn thần trên người hắn đã không thấy đâu, ngược lại đang đeo một cái bọc do vải cuốn thành, bên trong không biết là vật gì, nhét đến tràn đầy.

“Ô, đội trưởng Chu, ngươi không chết à?” Hứa Hằng nhìn thấy Chu Á Nam, cũng có chút kinh ngạc.

Ban đầu hắn không tìm thấy Chu Á Nam, cho rằng bà cô này hoặc là ngộ hại, hoặc là bỏ lại hắn chạy đi mất, không ngờ thế mà lại gặp được ở đây.

“Con mẹ nó bà đây…”

Chu Á Nam vừa nghe hắn nói liền muốn nổi đóa tại chỗ, nhưng vẫn cắn răng nhịn xuống.

“Thằng nhóc này chính là sư đệ của Phó Vịnh Tình?” Người phụ nữ xăm hình rắn nhìn Chu Á Nam.

“Là hắn.” Chu Á Nam gật đầu.

Người phụ nữ xăm hình rắn không có hỏi nhiều nữa, không biết đang suy nghĩ gì, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười đầy thú vị.

“Ngươi bị sao thế hả, lại còn dám chạy loạn? Môn thần trên người ngươi đâu rồi?” Chu Á Nam thấy Hứa Hằng đến gần, nhíu mày hỏi.

“Môn thần kia á hả? Sớm bị ta bán rồi.” Hứa Hằng nhún vai, hời hợt nói.

“Bán… bán rồi?”

Chu Á Nam nghe vậy trực tiếp choáng váng.

Bán là có ý gì?

Hơn mười phu quét đường cũng đều nhìn Hứa Hằng với vẻ mặt kinh ngạc, giống như đang nói vì sao các hạ nói lời khó tin?

“Không phải ngươi nói quỷ dị nơi này cũng có thể mời môn thần đi sao? Ta thấy ngươi lâu như vậy rồi còn chưa trở lại, bèn tự đi tìm một quỷ dị, bán môn thần cho hắn chứ sao, còn lời được nhiều lắm nhá.”

Hứa Hằng mỹ mãn cười nói, ánh mắt cũng thường thường quan sát hơn mười phu quét đường, có chút tò mò về thân phận của những người này.

Nhưng câu trả lời của hắn lại làm cho người ở đây đều rơi vào ngớ người.

Một võ giả sáu mạch, bị môn thần phủ xuống, lại còn dám đi tìm một quỷ dị, con mẹ nó lại còn bán môn thần cho quỷ dị đó?

Đến cùng là ai mới là quỷ dị thế?

“Hứa Hằng, ngươi xác định là ngươi nghiêm túc chứ? Không có nói đùa?” Sắc mặt Chu Á Nam đột nhiên nghiêm trọng, trầm giọng hỏi.

Giả sử lời Hứa Hằng nói là thật, sẽ là một thu hoạch rất chi là lớn, về sau những người khác gặp phải môn thần phủ xuống sẽ có phương án giải quyết tốt hơn.

“Đương nhiên là nghiêm túc rồi, trước đó ngươi đã gặp môn thần kia, ta bán năm tờ giấy vàng, à đúng rồi, thuận tiện hỏi một cái, giấy vàng này có tác dụng gì thế?” Hứa Hằng nói, móc ra từ trong túi mấy tờ giấy vàng nhăn nhúm.

“Tiền giấy thanh minh!”