Tiết Lệnh Sư

Chương 29: Mọi Người Đừng Hoảng Hốt (3)

Mọi người thấy giấy vàng, lại một lần nữa lộ ra vẻ mặt kinh hãi.

Đây đúng là đồ tốt đấy, đối với Tiết lệnh sư Thanh minh mà nói, thứ này là vật đại bổ, có thể trực tiếp tăng cường uy lực của tiết lênh Thanh minh.

Tuy số lượng ít một chút, nhưng ở bên ngoài vẫn là cực kỳ quý hiếm, mỗi lần đều có thể bán ra một số tiền lớn.

Đương nhiên, nếu như chỉ lấy được chút giấy vàng ấy thì cũng không khiến bọn họ kinh hãi như vậy.

Trọng điểm là Hứa Hằng lấy ra giấy vàng, cơ bản đủ để chứng minh lời hắn nói vừa nãy là lời thật.

Tiểu tử này là thực sự đã bán môn thần cho quỷ dị.

Con mẹ nó đúng là một nhân tài mà!

“Ngươi làm như thế nào vậy? Chờ đã, trước đừng nói, đợi ra ngoài rồi hãy nói, việc này nếu như có thể thành, ít nhất có thể xin cho ngươi công lao bậc hai!” Chu Á Nam liếc mắt nhìn mấy người đám người phụ nữ xăm hình rắn bên cạnh, lại không cho Hứa Hằng nói.

Người phụ nữ xăm hình rắn lại không thèm để ý, chỉ cười tủm tỉm nhìn Hứa Hằng, thường thường đánh mắt đá lông nheo với hắn, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Ọe ~” Hứa Hằng đột nhiên cúi người nôn khan một cái.

“???”

Người phụ nữ xăm hình rắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt đều đen.

“Sao vậy?” Chu Á Nam đứng bên cạnh Hứa Hằng, phát hiện không thích hợp trước tiên.

Hứa Hằng nôn khan xong, lại ho ra một búng máu đen từ trong miệng, màu nhỏ giọt xuống đất, bốc lên từng luồng khí âm hàn.

“Hàn khí phản phệ!”

Ở đây có người nhìn thấu bệnh trạng, kinh ngạc nói: “Tiểu tử này là lăng đầu thanh à? Nhất định là sử dụng năng lực tiết lệnh quá độ, dẫn tới hàn khí chảy ngược, phản phệ xâm nhập ngũ tạng rồi.”

“Cái gì? Điều này… sao mà được chứ?”

Chu Á Nam khϊếp sợ thất sắc.

Tiểu tử này không phải là ngày hôm qua vừa mới thức tỉnh tiết lệnh sao?

Hiện tại thế mà lại có thể sử dụng năng lực tiết lệnh, lại còn sử dụng quá độ nữa?

Nàng đột nhiên hồi tưởng lại vấn đề Hứa Hằng hỏi nàng nàng lúc trước.

Dựng Khí tầng sáu…

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!

“Chị Linh, mau cho hắn chút tiết khí Lập xuân đi, bằng không hàn khí ăn mòn trái tim thì phiền phức lắm.” Người mở miệng trước đó hô.

Một cô gái cao gầy da thịt trắng nõn bước ra từ phía sau, đi nhanh tới trước mặt Hứa Hằng, đặt một chưởng lên trên ngực hắn.

Hứa Hằng rất quen thuộc chiêu này, lúc Tiết lệnh sư Lập xuân giúp hắn trị liệu tĩnh mạch gãy trước đó cũng là như vậy.

Trong lòng bàn tay sáng lên một màu xanh lá cây nhạt trong suốt. Ánh sáng lục tràn ngập sinh cơ mang theo dòng nước ấm, liên tục không ngừng dũng mãnh vào trong cơ thể hắn.

Chỉ chốc lát sau, hàn ý trong cơ thể nhanh chóng lui bước, cảm giác đau đớn cũng dần dần yếu đi.

Lúc này Hứa Hằng mới chậm rãi phun ra một ngụm khí đen, trên mặt khôi phục huyết sắc.

“Cảm ơn.” Hắn nói lời cảm ơn với cô gái.

Trong lòng lại có chút kinh hãi, đêm nay mình chỉ dùng năng lực có bốn năm lần mà thôi, sao có thể tính là sử dụng quá độ chứ?

Hơn nữa hàn khí phản phệ tới vô cùng đột nhiên, không hề có điềm báo trước, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

“Keng keng keng keng keng…”

Lúc này, một hồi tiếng đập chiêng thanh thúy vang dội bất chợt vang vọng xung quanh.

Tiếng chiêng gấp gáp mà chói tai, giống như đã ra chuyện lớn gì, làm người ta nghe mà tâm phiền khó chịu, ngực nghẹn ý.

“Đây là tình huống gì?”

“Có quỷ dị đang đập chiêng?”

“Tiếng chuông này… sao lại làm ta có dự cảm không tốt thế?”

“Hở? Ta cũng thế.”

Mọi người đều nhíu mày.

Chu Á Nam nhìn về nơi xa theo tiếng vang, nghi ngờ nói: “Nghe tiếng chiêng này, chắc là truyền tới từ quảng trường thứ 3, hình như thực sự xảy ra chuyện lớn.”

Nói đến đây, Chu Á Nam nhớ ra gì đó, nhìn về phía Hứa Hằng: “Vãy nãy ngươi đi đến từ quảng trường thứ 3 đúng không? Sau khi ta rời khỏi, bên kia có phát sinh chuyện lạ gì không?”

“Hở?”

Hứa Hằng sửng sốt một chút, tay không tự chủ điều chỉnh bọc đồ sau lưng: “Không biết nữa, khi ta tới còn rất ổn mà.”

“Tình huống đúng là không đúng lắm, ta mơ hồ cũng có loại cảm giác bất an.” Chu Á Nam trầm giọng nói.

“Ặc… Không có việc gì đâu, ta biết mọi người có chút hoảng sợ, nhưng mọi người đừng hoảng hốt, càng là loại thời điểm này, chúng ta càng phải trầm tĩnh, đối mặt tất cả trắc trở.”

Hứa Hằng đưa tay đè xuống giữa không trung, chủ động đứng ra chủ trì đại cuộc: “Như vậy đi, chúng ta hành động chung, nhiều người sức mạnh lớn, đi qua xem thử xem rốt cuộc là người nào đang đạp chiêng, làm cho hắn đừng gõ nữa, chúng ta sợ hãi!”