Tiết Lệnh Sư

Chương 27: Mọi Người Đừng Hoảng Hốt

“Chẳng biết tại sao, tâm tình của ta đột nhiên có điểm không thoải mái, Hứa huynh đài chớ nên hiểu lầm, không phải bởi vì ngươi đâu, mà là ta nhớ đến một ít chuyện cũ, ta phát hiện thì ra rất nhiều hàng xóm láng giềng đều từng coi thường ta.

Chẳng qua hiện giờ bởi vì Hứa huynh trượng nghĩa, nhà của ta cuối cùng cũng có môn thần rồi. Mấy người đã từng coi thường ta, coi thường Thông tuệ Thập tứ thiếu chúng ta, từ nay về sau sẽ không với cao đến chúng ta được…”

Thanh niên gầy yếu đi ở phía trước, mang theo Hứa Hằng kết bạn với hơn mười người bạn tốt của hắn, nhưng dọc theo đường đi lại lải nhải không ngừng.

Hứa Hằng cơ bản xác định suy đoán của mình, chỉ cần những thứ quỷ dị này có môn thần, trí tuệ hình như có đề cao.

Vị đại tướng quân Chu Cách kia, từ khi mua nữ môn thần từ chỗ Hứa Hằng thì không còn mang con ngựa gỗ xích đu kia ra khỏi cửa nữa, trên lưng hắn đeo bọc vải, nói muốn đi tìm chiến mã chân chính thuộc về hắn, tốt nhất vẫn là ngựa đại dương.

Hứa Hằng không hiểu mã, thế nhưng có thể đọc hiểu tấm lòng nóng bỏng kia, cuối cùng mắt chứa đầy nhiệt lệ nhận lấy tất cả giấy vàng trong nhà hắn, nói lời từ biệt với hắn.

Thanh niên gầy yếu cũng không có phòng bị gì với Hứa Hằng, mang theo Hứa Hằng đến trong nhà mười hai vị đại thiếu khác làm quen.

Hứa Hằng không hoảng sợ, hắn tin tưởng đám người kia có thể trở thành bạn, cũng kết bái thành Thông tuệ Thập tứ thiếu, chắc chắn đều là đại thông minh không phân biệt cao thấp, dù sao vật họp theo loài mà.

Nhưng sau khi thanh niên gầy yếu đề nghị, làm cho Hứa Hằng gia nhập vào đại gia đình bọn họ, đổi thành “Thông tuệ Thập ngũ thiếu”.

Hứa Hằng rơi vào trầm mặc, hắn cảm thấy cái từ “Vật họp theo loài” này không đủ nghiêm cẩn.

Thanh niên gầy yếu còn bày tỏ, chỉ cần Hứa Hằng gia nhập vào bọn họ, hắn nguyện ý chắp tay nhường ra vị trí lão lục.

Hứa Hằng rơi lệ tại chỗ, xấu hổ đến che mặt chạy trối chết.

Điều này cũng làm cho hơn mười vị đại thiếu tán thưởng nhân phẩm của hắn không ngớt -- “Hứa huynh là không chút giả dối, tự biết còn không xứng gia nhập chúng ta, quả quyết cự tuyệt cám dỗ lớn như vậy, bọn ta bội phục.”

Hứa Hằng một đường chạy vội, leo tường tiến vào một nhà không người, vừa lục tung vừa nghiêm túc kiểm điểm bản thân, rốt cuộc mình biểu hiện không đúng tại điểm nào, làm cho hơn mười vị đại thiếu thưởng thức hắn như vậy.

Một đêm này, Hứa Hằng bề bộn nhiều việc.

Hắn sưu tầm từng nhà dọc theo phố, thắng lợi trở về, không chỉ bán mười bốn môn thần mà còn tiện tay miễn phí tặng môn thần còn lại cho mấy đại thiếu xếp hạng chót.

Con phố lớn gần bị hắn cướp sạch không còn, thu hoạch hơn ba mươi hai xấp giấy vàng, cùng với mười cây nhang, còn có ba khúc nến ngắn đã bị dùng qua.



Cùng lúc đó, ngoại vi khu vực ô nhiễm.

Sương trắng kịch liệt cuồn cuộn một hồi, hơn mười nam nữ trẻ tuổi người mặc đồng phục màu đen chậm rãi đi ra.

“Đừng chạy, đứng lại.”

Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một tiếng quát hơi lộ vẻ căm tức.

Đoàn người đều nhăn chặt mày, ánh mắt nhìn quét qua.

Chỉ thấy một cô gái khuôn mặt đẹp đẽ chân dài đang đang đuổi theo một người cổ trang, mà người cổ trang thì vẻ mặt kinh hoảng chạy trốn, lại hoảng hốt chạy bừa, chọn hướng của đội ngữ đồng phục màu đen.

“Ồ? Các ngươi chính là tiếp viện mặt trên phái tới à? Tới đúng lúc lắm, ta là Chu Á Nam của Tuần Kiểm ti phân cục thành phố Đại Dung, mau giúp ta ngăn lại quỷ dị kia, ta muốn…”

Chu Á Nam còn chưa dứt lời.

Chỉ nghe một tích “bịch” trầm đυ.c, người cổ trang đang chạy thục mạng chợt nổ tung, hóa thành một đoàn sương đen, chậm rãi bay hướng đỉnh đầu của một chàng trai trong đám người mặc đồng phục màu đen.

Chàng trai đang gập quỳ lạy, lấy đầu dập đất.

Mỗi một lần dập đầu, giữa không trung trên đỉnh đầu đều truyền đến tiếng lanh lảnh “răng rắc”, như là có vật gì cắn đoàn sương đen kia, sương đen trong nháy mắt khuyết mất một tảng lớn.

Sau lần dập đầu thứ ba, sương đen hoàn toàn biến mất tìm không thấy.

“Đa tạ tằng tổ phụ.” Vẻ mặt chàng trai thành tín hô lên một tiếng, lệ rơi đầy mặt đứng lên từ dưới đất.

Lúc này, Chu Á Nam đã vọt tới với vẻ mặt tức giận.

“Ai cho ngươi gϊếŧ hả, thứ này ta phải bắt sống mà.” Nàng căm tức nhìn chàng trai kia.

Vẻ mặt chàng trai vô tội, nhìn một người phụ nữ đồng phục màu đen khác.

Vóc dáng người phụ nữ rất yêu diễm, dưới sự bó sát của đồng phục đen, vóc người có vẻ phá lệ hạ lưu.

Nhưng trên gương mặt bên trái của nàng, lại xăm một con rắn đốm hoa, đầu rắn bao trùm mắt trái của nàng, đồng tử nhìn qua giống như chính là mắt của con rắn kia, thâm thúy mà âm lãnh.