Thanh Xuyên - Đoàn Sủng Tiểu Hoàng Tôn

Chương 5.2

Tác giả: Khâm Hàn Nguyệt Noãn

Editor: Ninh Ninh

__________________

“Anh ~” Chiêu Chiêu bắt đầu giả khóc, nước mắt như hạt châu treo ở trên lông mi, trông thật đáng thương.

Ô Lạp Na Lạp thị nào có bỏ được, nhanh chóng đem hắn ôm trở về.

“Làm sao vậy? Như thế nào tự nhiên lại khóc? Hay là đói bụng?” Hoàn Nhan thị Phúc tấn của lão Thập Tứ - thân huynh đệ cùng một mẹ đẻ ra của Ung Thân Vương, cũng tiến lại gần xem.

Ô Lạp Na Lạp thị lắc lắc đầu, “Chắc là không phải, nhũ mẫu mới vừa cho hắn uống sữa xong.”

Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm trang sức trên đầu Hoàn Nhan thị, duỗi tay muốn bắt lấy.

“Ê a ~”

Hoàn Nhan thị nhìn theo ánh mắt tiểu a ca lấy tay đỡ bộ diêu cắm ở trên búi tóc của chính mình, cười cười, duỗi tay đem nó lấy xuống dưới.

Cố ý quơ quơ ở trước mắt tiểu a ca.

Chiêu Chiêu tức khắc liền cười lớn, cao hứng mà phun ra một cái bong bóng nước miếng.

“Ai nha! Tứ tẩu, tẩu mau nhìn kìa, tiểu a ca cũng thấy thích cái này, người tuy rằng còn nhỏ nhưng lại biết nhìn hàng. Bộ diêu gắn đá quý hạt châu này là Thập Tứ gia phí công lớn mang từ Tây Tạng về, tính chất tinh tế, ánh sáng trong suốt óng ánh, muội chỉ nhìn thoáng qua liền thích đến không dời được mắt.”

“Thập Tứ thẩm tặng cho con được không?”

Ô Lạp Na Lạp thị cười thoái thác nói: “Không cần đâu, đã là vật mà muội yêu thích, càng không thể dễ dàng tặng người. Tiểu a ca là nam hài nhi, tương lai cũng không dùng được, hắn chỉ là nhìn đẹp mắt, đệ muội vẫn là lưu lại cho chính mình đi.”

Hoàn Nhan thị không để ý lắm mà nói: “Không có việc gì, nếu tiểu a ca thấy thích thì cho hắn cầm chơi. Dù sao Thập Tứ gia không phải còn ở Tây Tạng sao, muội lại viết phong thư bảo huynh ấy tìm một bộ mới mang về là được.”

Chiêu Chiêu cầm đá quý hạt châu, nhếch miệng cười, lộ ra lợi nha phấn nộn.

“Nha ~”

Thấy nhi tử xác thật rất thích, Ô Lạp Na Lạp thị cũng không có tiếp tục cự tuyệt.

Huệ ma ma lúc này tiến đến phía sau nói: “Phúc tấn, giờ lành đã đến, có thể bắt đầu rồi.”

Ô Lạp Na Lạp thị gật đầu, cười giương giọng nói: “Vậy chúng ta cùng nhau đi qua thôi.”

Lễ tắm ba ngày được cử hành tại tiền viện Phật đường, Ung Thân Vương tin phật, nơi này là hắn cố ý dùng để cung phụng tượng Phật.

Thời điểm các nữ quyến đến, vài vị gia đang ngồi, một bên uống trà một bên nhàn thoại việc nhà.

Ở giữa Phật đường có một cái bàn tứ giác lớn bằng gỗ đàn, phía trên đặt một cái bồn tắm ba ngày khắc kỳ lân dị thú.

Trụ trì nghi thức chính là một vị trưởng bối có bối phận cực cao trong tông thất.

Lão phúc tấn đối với Bích Hà Nguyên Quân, Đậu Thần nương nương cùng với tượng của mười ba vị thần dâng hương dập đầu, cắm ở lư hương xong, đem tiểu a ca ôm vào trong ngực, đặt ở trong bồn tắm ba ngày.

“Thỉnh các vị trưởng bối của tiểu a ca theo trình tự trưởng ấu tôn ti vì tiểu a ca thêm bồn.”

Lão đại cùng với phế Thái Tử đang bị giam cầm, nên người thêm bồn đầu tiên tự nhiên là lão tam, hắn tiến lên một bước.

“Trường nước chảy, thông minh lanh lợi.”

Hắn hướng trong bồn thêm một gáo nước trong, Tam phúc tấn theo sau hướng vào trong bồn thả kim lỏa tử, Chiêu Chiêu cười.

“Vị tiếp theo.”

......

Chờ sau khi các vị trưởng bối thêm bồn xong, Chiêu Chiêu tiếng cười chưa từng dừng lại lần nào, vài vị thúc bá của hắn vì thế đều cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.

Trong khi chờ lão phúc tấn tiến hành các nghi thức tiếp theo, ở phía sau nói chuyện phiếm.

“Đứa nhỏ này nhưng thật ra cùng lão tứ hai cha con lại là hai cái tính tình, tính tình hòa nhã, thích cười.” Lão tam Thành Thân vương Dận Chỉ vuốt chòm râu cười nói.

Lão cửu Dận Đường cũng nhìn tiểu gia hỏa này rất thuận mắt, “Tứ ca suốt ngày trưng một cái bản mặt, không nghĩ tới đích tử sinh ra lại là như vậy, thật sự là một chút cũng không giống.”

Lão thập Đôn Quận vương Dận Nga thọc hắn một chút, có biết nói chuyện hay không, ở trong lễ tắm ba ngày của con lão tứ lại ở trước mặt mọi người nói con của hắn cung hắn khong giống nhau, đấy không phải là đánh mặt lão tứ sao?

Bát Bối Lặc Dận Tự ôn hòa mà cười thay lão cửu Dận Đường hoà giải.

“Tính tình cháu trai cùng tứ tẩu giống nhau, lại thêm gan dạ sáng suốt giống tứ ca. Hôm nay nhìn thấy nhiều người chúng ta như vậy nhưng không khóc không nháo.”

Ung Thân Vương Dận Chân mặt đen một nửa lúc này mới đẹp hơn một chút.

Nhóm phúc tấn đều vây quanh Chiêu Chiêu, hết nắn bóp cánh tay nhỏ như củ sen của hắn lại xoa xoa khuôn mặt nhỏ phúng phính thịt, nhưng hắn chẳng những không khóc nháo, còn sẽ ngẩng đầu nhìn về phía đối phương, tặng kèm một cái gương mặt tươi cười ngọt ngào.

Tiểu bảo bối vừa đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy, ai lại có thể không thích.

Thấy các nữ nhân một chút đều không phản ứng mình, các vị gia cũng mang da mặt dày cọ đi lên.

Sau đó một đám người xung quanh Chiêu Chiêu liền biến thành một đám có chòm râu thúc bá, hắn tò mò mà nhìn chằm chằm cằm bọn họ, sau đó bản thân duỗi tay muốn nắm lấy.

Thân a ma đã từng bị hắn nắm râu ngay lập tức liền ngửa đầu ra sau.

Đứa nhỏ tinh nghịch Chiêu Chiêu liền bắt lấy một kẻ xui xẻo khác bên người hắn, không ai khác chính là lão cửu Dận Đường mới vừa nói bậy xong.

“Ô ô ô! Ai ai! Râu của gia!”

Các huynh đệ bên cạnh đều cười khoanh tay đứng nhìn.

Lão thập còn nhỏ tiếng nhắc nhở hắn: “Cửu ca, ngươi nhớ kiềm chế chút, nếu là làm con trai nhỏ của lão tứ khóc, đêm nay sợ là ngươi không bước ra được cửa lớn của Ung Thân Vương phủ đâu.”

Lão cửu chỉ có thể cong eo, cương thân mình, một cử động cũng không dám.

Chiêu Chiêu nhìn biểu tình vặn vẹo của hắn, còn tưởng rằng hắn đang chơi với mình, cười càng thêm vui vẻ.

“Ta nói các ngươi đều đừng chỉ đứng xem náo nhiệt, mau tới phụ giúp một chút đi!” Lão cửu ngữ khí tức muốn hộc máu.

Mọi người lại cười lớn tiếp.

Cuối cùng vẫn là Ô Lạp Na Lạp thị lo lắng bị thương đến tay nhỏ non nớt của Chiêu Chiêu, tự mình tiến lên giải cứu hắn.

Trận khôi hài này, cuối cùng còn truyền tới tận trong cung, Khang Hi đế cười mắng: “Lão cửu đều đã bao lớn rồi, vẫn là không đáng tin cậy như vậy, bất quá đứa nhỏ này của lão tứ gia thật ra rất có ý tứ.”

Lương Cửu công công cười ứng hòa, tứ gia tiểu a ca quả nhiên là chọc người yêu thích, còn lọt vào mắt Hoàng Thượng.