Tác giả: Khâm Hàn Nguyệt Noãn
Editor: Ninh Ninh
__________________
“A ~” Âm thanh non nớt của trẻ con từ xa vọng tới gần.
Nhũ mẫu ở cửa đem Chiêu Chiêu đưa cho Huệ ma ma ôm.
Hoằng Trú từ khi Huệ ma ma bước vào cửa, liền nhìn chằm chằm vào cái tã lót nho nhỏ kia.
Sau khi Chiêu Chiêu được ngạch nương ôm vào trong lòng xong, liền cười gọi.
“Y nha nha ~” ngạch nương!
Ô Lạp Na Lạp thị cầm lòng không được bị Chiêu Chiêu chọc cười.
“Hoằng Trú không phải muốn nhìn lục đệ sao? Mau đến bên cạnh đích ngạch nương, nhìn xem lục đệ, cái đứa nhỏ nhiều chuyện này.”
Ngạch nương giống như không phải đang cùng chính mình nói chuyện, Chiêu Chiêu có chút không vui.
Chỉ chốc lát sau, cảm giác khuôn mặt nhỏ của mình bị đυ.ng vào một chút, nhẹ nhàng và cẩn thận.
“Nha ~”
“Đích ngạch nương, lục đệ là đang kêu ca ca sao?”
Ô Lạp Na Lạp thị buồn cười, “Lục đệ còn nhỏ, còn chưa có biết nói.”
Chiêu Chiêu nghe thấy ngạch nương đang cùng tiểu hài tử khác nói chuyện, ghen, rốt cuộc là ai đang cùng mình đoạt ngạch nương! Đáng giận! Hắn nhất định phải nhìn xem đối phương trông như thế nào! Chẳng lẽ so với Chiêu Chiêu còn đáng yêu hơn sao?
Hắn dùng sức mà mở mắt, nỗ lực một hồi lâu, tầm mắt từ mông lung tối tăm dần dần trở nên sáng ngời rõ ràng, thật đúng là thành công.
Vừa vặn Hoằng Lịch lúc này tới gần, cùng Chiêu Chiêu mắt đối mắt.
Đôi mắt to trong suốt như hai viên quả nho vừa đen lại vừa tròn, chớp chớp. Thật là làm người yêu thích.
Tâm Hoằng Lịch trong nháy mắt bị chọc trúng, theo bản năng hướng tới lục đệ mà triển khai một cái gương mặt tươi cười hữu hảo.
Chiêu Chiêu hướng hắn phun ra một cái bong bóng nước miếng.
“Lục đệ mở mắt! Đôi mắt đệ ấy cũng thật đẹp!” Hoằng Trú kích động mà ồn ào.
Ô Lạp Na Lạp thị cúi đầu nhìn xuống, quả thật là mở mắt.
Đôi mắt Chiêu Chiêu thế nhưng cùng Đức phi nương nương trong cung có vài phần tương tự. Đức phi nương nương năm đó là bằng vào một đôi mắt đẹp câu nhân (phong kiều thủy mị) mà được Hoàng Thượng chú ý, có thể thấy được lớn lên sẽ đẹp đến nhường nào.
“Ê a!” Ngạch nương!
Tiểu gia hỏa nhìn chằm chằm vào ngạch nương, cười không vui.
“Lục đệ thực thích cười.” Nhan khống Hoằng Lịch rất là thích vị đệ đệ vừa đẹp lại thích cười này.
“Lục đệ của con chính là một đứa nhỏ nhiều chuyện, suốt ngày cứ ê ê a a, cũng không biết là đang nói cái gì.”
Hoằng Khi cũng đã đi tới, vừa lúc nghe thấy Hoằng Trú nhỏ giọng hỏi: “Lục đệ như thế nào không có lông mày?”
Huệ ma ma cười giải thích nói: “Trẻ con lúc mới sinh ra đều là như thế này, lông tóc thưa thớt, chờ thêm chút thời gian sẽ mọc ra tới.”
Hoằng Khi gật gật đầu, nói: “Lục đệ sinh ra trắng nõn đáng yêu, là đứa bé đẹp nhất mà ta từng thấy qua, ta vẫn nhớ rõ thờ điểm Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú mới sinh ra, đen sì, giống như hai con khỉ nhỏ.”
Hoằng Trú mở to hai mắt nhìn, “Thật vậy chăng? Thời điểm đệ cùng tứ ca sinh ra rất xấu sao? Có phải hay không là tam ca cố ý nói bừa! Đích ngạch nương người mau mau phân xử!”
Ô Lạp Na Lạp thị giúp Chiêu Chiêu lau nước miếng bị chảy ra ngoài, lúc này mới cười trả lời nói: “Trẻ con sinh ra phần lớn là như thế, Hoằng Khi lúc mới sinh da cũng nhăn, dưỡng mấy ngày liền trở nên trắng trẻo mập mạp, cũng liền đẹp thôi.”
Như thế nào tự nhiên còn xuất hiện thêm một tên vô lại khác cùng hắn tranh ngạch nương, Chiêu Chiêu bắt đầu không vui, cố ý rầm rì một tiếng.
“Lục đệ làm sao vậy ạ?” Hoằng Lịch nhìn về phía Ô Lạp Na Lạp thị, trong ánh mắt mang theo sự dò hỏi.
Ô Lạp Na Lạp thị sờ thử tã lót tiểu a ca, ướt.
Bởi vì tiểu a ca phải thay đồ nên Ô Lạp Na Lạp thị cũng không có lưu ba người bọn họ ở lại lâu.
Hoằng Khi vừa trở lại Thanh Hạc viện, Lý thị liền đem hắn kêu đi qua.
Sau khi đem bọn nô tài hầu hạ đều đuổi ra ngoài xong, mới nhỏ giọng hỏi: “Ngạch nương bảo con đi đến viện đích ngạch nương tìm hiểu tin tức, con có gặp được lục đệ không?”
“Gặp được rồi, lục đệ lớn lên thật là đáng yêu.”
Lý thị tức giận mà mắt trợn trắng, “Ngạch nương bảo con đến nhìn xem thân thể lục đệ có cường kiện hay không, con thì hay rồi, lại đi khen đáng yêu, ta như thế nào có thể sinh ra một nhi tử không biết cố gắng như vậy!”
Hoằng Khi kéo kéo khóe miệng, “Lục đệ còn nhỏ như vậy, con làm sao có thể nhìn ra được thân thể hắn có cường kiện hay không! Nếu ngạch nương quan tâm lục đệ như vậy, như thế nào không tự mình đi xem hắn! Đừng có bảo con đi nữa, con đi thì lại mắng con, như thế nào đều là con sai.”
Lý thị hận sắt không thành thép mà vươn ngón trỏ chọc chọc cái trán nhi tử, “Ngạch nương đây là nhọc lòng vì ai! Lục đệ của ngươi là đích tử! Chờ hắn lớn lên, vị trí thế tử liền cùng ngươi không có nửa điểm quan hệ, ngươi cái đồ đầu gỗ này!”
Hoằng Khi lui ra phía sau một bước, không kiên nhẫn mà ném xuống một câu: “Vị trí thế tử a mã thích cho ai thì cho người đấy!”
Nói xong liền chạy ra ngoài.
Lý thị tức đến mức thiếu chút nữa không đứng vững, che lại ngực thở dài.
Trong nháy mắt, lễ tắm ba ngày của tiểu a ca đã đến.
Chư vị hoàng tử đều thập phần nể tình, ngay cả Bát Bối Lặc cũng mang theo phúc tấn đến tham gia.
Các nữ quyến tự nhiên là ở trong Tĩnh Hinh viện xem tiểu a ca, vô luận các a ca ở bên ngoài có bao nhiêu không hợp, thì quan hệ của nhóm các phúc tấn đều còn tính là không có trở ngại.
“Tứ tẩu, có thể cho ta ôm tiểu a ca một chút được không, để dính chút phúc khí của tiểu a ca.” Bát phúc tấn Quách Lạc La thị vừa vào cửa liền nói một câu như vậy.
Mọi người đều biết nàng vẫn luôn không có thai, khó tránh khỏi sốt ruột. Mấy ngày trước, ở trong Vạn Thọ Tiết, Bát Bối Lặc còn bởi vì không có con nối dõi mà bị Hoàng Thượng răn dạy.
Tam phúc tấn Đổng Ngạc thị nhìn về phía Ô Lạp Na Lạp thị, sau khi được đến nàng gật đầu đồng ý, mới đem tiểu a ca ôm tới chỗ Quách Lạc La thị, còn thuận tiện dặn dò vài câu.
Hiện giờ đây chính là bảo bối quý giá nhất của lão tứ gia, Quách Lạc La thị tự nhiên là vạn phần cẩn thận.
“Tiểu a ca giống y như là tiểu tiên đồng bên dưới tòa sen của Bồ Tát, mặt mày tinh xảo, tương lai nhất định là một tiểu lang quân phong lưu tuấn tú.”
Quách Lạc La thị tuy rằng chưa từng tự mình sinh dục, nhưng mà trong vương phủ có một thứ tử Hoằng Vượng, nàng cũng từng chính mắt thấy qua hài tử từ lúc mới sinh ra đến khi lớn lên có bao nhiêu khác biệt.
Quách Lạc La thị bẩm sinh xinh đẹp, có thể là nữ nhân được Bát Bối Lặc độc sủng nhiều năm như vậy, dung mạo của nàng ở trong chúng chị em dâu tự nhiên cũng là xuất sắc nhất.
Nhưng Chiêu Chiêu không thích mùi hương trên người nàng, tiểu gia hỏa nỗ lực vặn vẹo, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía thân ngạch nương chính mình.