“Cũng sắp tới trung thu rồi, không biết năm nay sẽ tổ chức thế nào nhỉ?” Lý thị ngồi một mình trong Thanh Hạc viện mà nghĩ.
Tỳ nữ thân cận của nàng đầy mặt nịnh nọt mà cười nói: “Vị ở Phù Phong viện kia còn đang bận chăm đứa con trai ốm yếu của nàng ta kìa, chắc là sẽ không vào cung đâu, cho nên năm nay trắc phúc tấn nhất định sẽ là người được ưu ái nhất hậu viện và được chọn vào cung thôi.”
Lý thị cười đắc ý.
“Ngươi đúng là biết ăn nói mà!”
Thật trùng hợp, Ung Thân Vương hiện cũng đang bàn chuyện này với Ô Lạp Na Lạp thị.
“Trung thu năm nay, Hoàng A Mã có ý muốn chúng ta mang Chiêu Chiêu vào cung để ngài được gặp một lần.”
Trong mắt Ô Lạp Na Lạp thị lóe qua một tia vui mừng, nhưng ngay sau đó lại là sự lo âu.
“Thϊếp thân biết rồi, chắc chắn sẽ dạy dỗ thật tốt quy củ cho Chiêu Chiêu.”
Ung Thân Vương cười an ủi: “Cũng không cần phải lo quá như vậy đâu, Chiêu Chiêu dù sao cũng chỉ mới là đứa trẻ con còn chưa tròn một tuổi, Hoàng A Mã cũng sẽ không so đo nhiều với nó đâu, hơn nữa Chiêu Chiêu đáng yêu như vậy, lão nhân gia yêu thương hắn còn chẳng kịp nữa là..”
“Vậy năm nay chúng ta có mang hai vị trắc phúc tấn cùng vào cung nữa không?”
Năm trước bởi vì Hoằng Thời là trưởng tử của Vương gia, Lý thị lại là trắc phúc tấn đứng đắn được khắc tên vào ngọc điệp* của hoàng gia nên cũng được theo Vương gia vào cung dự tiệc, mà vì Lý thị được vào cung nên để không có vẻ thiên vị mà Niên thị cùng là trắc phúc tấn cũng được vào cung theo.
*Ngọc điệp: Là một cuốn sách ghi lại gia phả của hoàng gia.
“Phúc nghi thân thể ốm yếu, cứ để Niên thị ở lại trong phủ chăm sóc nó đi, Lý thị cũng không cần cho đi theo nữa.”
Tuy rằng giải thích như vậy là rất có lý, nhưng Ô Lạp Na Lạp thị cứ cảm thấy giọng điệu của Vương gia khi nhắc tới Lý thị thật sự quá mức lạnh nhạt.
“Vâng ạ.”
Chiêu Chiêu vừa mới tắm rửa xong liền được nhũ mẫu bế vào trong, vì đêm nay Vương gia ngủ lại ở Tĩnh Hinh viện nên vốn không nên mang Chiêu Chiêu vào, nhưng hắn trước giờ luôn rất quấn ngạch nương của mình, nên để dỗ hắn ngủ thì vẫn không thể không mang hắn vào được.
Đây vẫn là lần đầu tiên Chiêu Chiêu gặp a mã vào lúc đêm muộn như vậy.
“Di a a?” Sao ngươi lại ở đây?
Thấy đứa nhỏ mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào mình, Ung Thân Vương liền nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ múp thịt của nhi tử.
“Sao lại nhìn a mã như vậy? Ta chỉ thay áo ngủ thôi mà ngươi đã không biết ta là ai rồi ư?”
Chiêu Chiêu trợn trắng mắt, phun cái lưỡi nhỏ ra ngoài như thể đang nói: A mã cho rằng Chiêu Chiêu cũng ngốc như ngươi vậy hay sao?
Ung Thân Vương thấy nhi tử làm ra biểu cảm cổ quái như vậy liền bị chọc cho tức đến bật cười.
“Nó học từ ai đây? Đúng là rất biết cách chọc giận người khác mà.”
Ô Lạp Na Lạp thị lau nước miếng cho nhi tử, cười nói: “Viện chúng ta rất nào nhiệt đấy, Tống thị, Nữu Hỗ Lộc thị và Cảnh thị đều rất hay tới chơi, có lẽ là nó tự học được qua việc nhìn các nàng nói chuyện phiếm đùa giỡn với nhau đấy nhưng mà cũng nhờ có các nàng mà Chiêu Chiêu mới có người trông để thϊếp thân được rảnh rỗi mà nghỉ ngơi một lúc.”
Sự quấn người của Chiêu Chiêu Ung Thân Vương cũng biết rõ, nên ấn tượng của ba vị thϊếp thất này trong lòng ngài cũng tốt lên không ít.
“Đây cũng là bổn phận của ba người họ, bổn vương vừa nãy có thấy Chiêu Chiêu ăn cháo, nó còn nhỏ như vậy có thật sự ăn nổi thứ này không?”
“Đã hỏi thử đại phu rồi, đại phu nói là Chiêu Chiêu lớn nhanh, nên cũng đã có thể ăn được một chút rồi, nhắc tới chuyện này, thϊếp thân thật sự cũng phải khen một chút tay nghề nấu ăn của Tống thị đấy.”
Ung Thân Vương nhớ lại đại cách cách và tam cách cách mà Tống thị sinh, hai vị cách cách nhỏ còn chưa đến tuổi trưởng thành đã chết non rồi.
“Cũng đúng, nàng ấy từ trước đến nay chăm sóc trẻ con vẫn rất có tâm.”
“A ân ~” ngạch nương nhìn ta đi mà~
Chiêu Chiêu vươn hai cánh tay nhỏ về phía ngạch nương Ô Lạp Na Lạp thị, nhìn thôi đã biết là muốn ngạch nương ôm.
Nhưng người đang ôm hắn là Ung Thân Vương thấy vậy liền cố ý ôm chặt hơn nữa, cố tình không chịu thả hắn ra.
“Ngao ngao!” Buông Chiêu Chiêu ra!
Ung Thân Vương cứ không buông đấy.
“Chiêu Chiêu, đêm nay ngươi ngủ cùng a mã đi, để đừng quấy rầy ngạch nương của ngươi nghỉ ngơi.”
Ô Lạp Na Lạp thị há miệng thở dốc, vốn là định dỗ Chiêu Chiêu ngủ rồi đưa tới chỗ nhũ mẫu, nhưng giờ Vương gia đã nói như vậy thì nàng lại không tiện nói ra.
Dứt lời, Ung Thân Vương liền ôm con nằm xuống.
Ngài ngủ ở ngoài cùng, Ô Lạp Na Lạp thị nằm trong cùng, Chiêu Chiêu liền nằm kẹp ở giữa hai vợ chồng.
Chiêu Chiêu vốn định quấy khóc ầm ĩ, quay đầu lại thì thấy ngạch nương nằm ở ngay bên kia của mình, liền gặm tay nhỏ không kêu nữa.
Ung Thân Vương nằm xuống liên dùng một tay chống đầu, tay kia thì thỉnh thoảng lại chọc chọc vào mặt, cằm, còn có ngực nhỏ của Chiêu Chiêu, cố tình quấy rầy hắn.
Chiêu Chiêu thấy phiền không chịu được thì giơ tay nhỏ của mình lên muốn hất cái tay đáng ghét của a mã ra!
Nhưng mà a mã đáng ghét tránh nhanh quá, Chiêu Chiêu còn chưa đυ.ng được vào tay ngài, ngài đã thu tay lại rồi, một lúc sau thì lại đưa tay ra chọc một chỗ khác, làm cho Chiêu Chiêu tức không chịu được.
Hai con mắt nhỏ trừng to như chuông đồng, miệng nhỏ cũng tự tru lên, hai bên quai hàm nhỏ phình to.