Thanh Xuyên - Đoàn Sủng Tiểu Hoàng Tôn

Chương 19: Chiêu Chiêu "dấm đài" rồi

Ung Thân Vương thấy hắn đáng yêu như vậy thì tay ngứa không chịu nổi.

Hai cha con cứ ngươi đuổi ta đánh như vậy, chơi vô cùng náo nhiệt.

Chiêu Chiêu đánh tới nỗi mệt thở hồng hộc cũng không thể thành công ngăn trò đùa dai của a mã hư lại, cái miệng nhỏ hồng bĩu lên.

“Oa a a a!”

Bắt đầu khóc!

Tiếng khóc to rung trời!

Ngay cả nhũ mẫu đang ở phòng bên cũng nghe thấy, vội vàng chạy sang, đứng ngoài hỏi: “Vương gia, phúc tấn, có phải lục a ca đang quấy hai người không? Không hay là nô tỳ mang ngài ấy ra chỗ khác ngủ nhé? Để đỡ quấy rầy Vương gia và phúc tấn nghỉ ngơi.”

Ô Lạp Na Lạp thị tức giận trừng trượng phu một cái, Ung Thân Vương chột dạ sờ sờ mũi.

“Không sao, ngươi đi ngủ đi.”

Nhũ mẫu có chút kinh ngạc, nói: “Vâng ạ, nếu cần thì Vương gia với phúc tấn cứ gọi một tiếng là được, nô tỳ sẽ chờ ngay phòng bên cạnh.”

Nàng lại đứng hồi lâu ở bên ngoài đứng, thấy Chiêu Chiêu đã dứt tiếng khóc rồi mới vào lại phòng.

Ô Lạp Na Lạp thị ôm Chiêu Chiêu, cẩn thận lau sạch những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của hắn, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng mà dỗ.

“Chiêu Chiêu ngoan, ngạch nương ở đây mà, không khóc nữa nào, ngạch nương thơm thơm được không?”

Nói xong thì cúi xuống thơm thơm khuôn mặt nhỏ mềm mại của Chiêu Chiêu.

Chiêu Chiêu lúc này mới ngừng khóc, chỉ khẽ khàng nấc lên, cơ thể nhỏ bé run run, nhìn vô cùng đáng thương.

Ung Thân Vương tự biết là mình sai, hắng giọng một cái, hạ thấp mặt mũi mà lấy lòng tự kiểm điểm với đứa nhỏ.

“A mã sai rồi, không nên bắt nạt Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu đừng giận a mã được không?”

Chiêu Chiêu vùi hết khuôn mặt nhỏ vào lòng ngạch nương, chỉ chừa lại một cái ót cho a mã hư đốn.

Ung Thân Vương thử thăm dò mà chọc chọc cánh tay nhỏ múp míp thịt của Chiêu Chiêu, vừa chọc vừa gọi.

Chiêu Chiêu rụt cánh tay nhỏ lên trước ngực mình, giấu tay đi.

Chỉ chốc lát sau, Chiêu Chiêu lại cảm thấy a mã hư đang sờ gót chân nhỏ của mình, nhưng lần này hắn lại không thể giấu cả gót chân nhỏ đi được nữa, liền lập tức bắt đầu ủy khuất mà nức nở.

Ô Lạp Na Lạp thị nhìn mà thật sự không chịu nổi nữa, mới mở miệng ngăn ngài lại.

“Vương gia!”

Nhìn thấy ánh mắt oán trách của phúc tấn, Ung Thân Vương cũng có chút ngượng ngùng, nên liền không trêu chọc nữa.

Nhưng mà hắn thấy Chiêu Chiêu đáng yêu như vậy, trong lòng vẫn ngứa ngáy vô cùng.

“Vân Linh, ngươi mau khuyên giải nó giúp ta đi, ngươi xem, Chiêu Chiêu lần này hình như thực sự đã giận ta rồi.”

Đây thật là lần đầu tiên Ô Lạp Na Lạp thị thấy Vương gia hành xử trẻ con như vậy.

“Chiêu Chiêu à, a mã của ngươi chỉ muốn trêu ngươi một chút thôi, không phải thật sự muốn bắt nạt ngươi đâu, ngạch nương giúp ngươi đánh trả nhé, Chiêu Chiêu đừng giận nữa được không nào?”

Chiêu Chiêu hình như có hơi dao động một chút, lén lút hé đôi mắt nhỏ ra, trông mong nhìn hai người họ, như thể muốn xem ngạch nương sẽ đánh trả lại giúp mình như thế nào vậy.

Ô Lạp Na Lạp thị liếc Ung Thân Vương một cái.

Sau đó vươn tay, giả vờ dùng sức đánh vào chỗ sau lưng Ung Thân Vương vài cái.

Ung Thân Vương cực kì phối hợp mà kêu lên, che lại chỗ mình vừa bị đánh rồi nhăn chặt mày lại, cứ như thật sự rất đau vậy.

Chiêu Chiêu nhìn một hồi lâu, rồi giãy giãy ngoi đầu lên từ lòng ngạch nương, chậm rãi bò về phía a mã, thật cẩn thận mà vuốt ve chỗ “bị thương” của ngài mấy cái..

“Ê a ~” không đau không đau ~

Ung Thân Vương hỏi: “Vậy Chiêu Chiêu có còn giận a mã nữa không?”

Chiêu Chiêu không giận nữa nha, hắn lắc lắc cái đầu nhỏ của mình, cực kì rộng lượng tỏ vẻ mình đã nguôi giận rồi.

“Vậy nếu Chiêu Chiêu đã tha thứ cho a mã rồi, thì thơm thơm a mã một cái giống như ngạch nương vừa nãy thơm thơm ngươi vậy, được không?”

Ô Lạp Na Lạp thị nhìn trượng phu với ánh mắt kì quặc, Vương gia vậy mà lại giả vờ bị thương để lừa gạt sự đồng cảm từ một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi, nói ra ngoài chắc cũng chẳng ai tin, đây vẫn là Vương gia mặt lạnh khiến cho văn võ cả triều đều phải sợ hãi kia sao?

Chiêu Chiêu do dự, hắn nhìn nhìn ngạch nương một cái, lại bò về.

Ô Lạp Na Lạp thị cúi người, cười mà hỏi nhi tử: “Chiêu Chiêu tìm ngạch nương làm gì?”

Chiêu Chiêu vươn cánh tay nhỏ, ôm lấy mặt của ngạch nương, chậm rãi nhẹ nhàng đưa cái miệng nhỏ của mình lên hôn ngạch nương một cáiđem chính mình cái miệng nhỏ dán đi lên, hôn ngạch nương một chút.

“Hì hì ~”

Chiêu Chiêu cười nhìn ngạch nương, đôi mắt thơ ngây hồn nhiên của Chiêu Chiêu trong veo không chút tạp chất.

Ung Thân Vương ghen rồi.

“Chiêu Chiêu, a mã bảo ngươi thơm ta, vậy mà ngươi lại còn cố tình bò qua bên kia thơm ngạch nương của ngươi, quả nhiên người ngươi thích nhất vẫn là ngạch nương của ngươi đúng không.”

Ô Lạp Na Lạp thị ngơ ngác vuốt chỗ gò má vừa được Chiêu Chiêu thơm, ý cười dần dần lan từ ánh mắt tới khắp cả khuôn mặt, tới đuôi mày cũng nhếch lên, ra chiều vui vẻ lắm.

Chiêu Chiêu thở dài một hơi, lại bò đến trước mặt a mã, nâng mặt hắn, nặng nề mà tùy ý hôn một cái, không có chút nhẹ nhàng cẩn thận nào với ngạch nương lúc mới rồi.

Ung Thân Vương cười lớn mà ôm nhi tử vào lòng, chủ động hôn hôn khuôn mặt nhỏ thơm mùi sữa của hắn.

Chiêu Chiêu còn chưa kịp phản ứng đã bị ép nhận một cái thơm cộm cộm nhức nhức rồi.

“Nha nha!” Ghét quá à!

Hắn chu cái miệng nhỏ, rầu rĩ không vui mà dùng mu bàn tay xoa xoa mặt mặt hơi đau đau của mình.

Rồi dẩu mông nhỏ bò vào trong lòng ngạch nương, làm ra vẻ từ chối tiếp tục nói chuyện với a mã.

Ung Thân Vương lại chỉ cảm thấy nhi tử vừa đáng yêu lại thú vị, ngài chủ động nghiêng người qua, vòng qua Chiêu Chiêu ôm phúc tấn vào lòng.

Chiêu Chiêu bị ép phải trở thành nhân bánh quy nhỏ.

Đã muộn lắm rồi, Chiêu Chiêu thật sự buồn ngủ quá không chịu nổi nữa, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ rồi.

Ô Lạp Na Lạp thị nhỏ giọng nói: “Vương gia, Chiêu Chiêu ngủ rồi, chúng ta cũng đi ngủ sớm chút đi.”

Cái người dường như chỉ khi còn bé xíu mới làm ra những cử chỉ ấu trĩ như hôm nay là Ung Thân Vương cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhàng vui vẻ, dần dần cũng bắt đầu thấy buồn ngủ.

Ung Thân Vương vốn tưởng mình có thể ngủ một giấc thật ngon, lúc nửa đêm lại cảm thấy eo mình đột nhiên lại ướt sũng.

Ngài đột ngột bừng tỉnh, tay sờ xuống một cái, ngay lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Quay đầu sang bên liền thấy đứa trẻ làm chuyện xấu kia đang dán vào người ngạch nương của hắn ngủ say sưa, xem ra là cố ý bò tới chỗ mình giải quyết nỗi buồn một phát, sau đó lại bò trở về.

Nhưng nhìn khuôn mặt ngủ say đáng yêu của con trai, Ung Thân Vương lại rất không muốn đánh thức hắn, vì vậy liền yên lặng tự bò dậy, định đi lau sạch người rồi lệnh cho tỳ nữ giúp mình đổi một bộ y phục khác.

Ô Lạp Na Lạp thị ngủ không sâu, Vương gia vừa nhấc người dậy thì nàng đã tỉnh lại, hai vợ chồng nhìn nhau, không biết vì sao lại bật cười.

Sau đó gọi tỳ nữ vào đổi chăn đệm trên giường, lại thay tã lót cho Chiêu Chiêu. Ầm ĩ một trận như vậy mà hắn vẫn ngủ rất say sưa.

Ung Thân Vương cười mà nói với phúc tấn: “Nó vẫn đang ngủ rất ngon mà lại có thể đánh thức cả hai vợ chồng chúng ta dậy như vậy.”

Nói xong câu đó, hai người mới lại nằm xuống ngủ tiếp.

Tác giả có lời muốn nói: Chiêu Chiêu luôn luôn thiên vị ngạch nương nè ~