Thanh Xuyên - Đoàn Sủng Tiểu Hoàng Tôn

Chương 17: Chiêu Chiêu được ban tên

Ý chỉ ban tên của Hoàng Thượng rất nhanh đã được đưa tới phủ đệ của Ung Thân Vương.

Ô Lạp Na Lạp thị tất nhiên là vui không chịu nổi.

“Hoằng Chiêu, Chiêu Chiêu sau này sẽ gọi là Hoằng Chiêu rồi!”

Chưa đầy một tuổi đã có tên chính thức, trong thế hệ hoàng tôn này, trừ đích trưởng tôn con của phế Thái Tử là Hoằng Tích ra thì không có bất kì một ai có được vinh dự như thế này.

Chuyện này cũng đã ở một trình độ nhất định, thể hiện được sự khác biệt của Chiêu Chiêu với những đứa nhỏ con vợ lẽ khác ở trong phủ.

Chiêu Chiêu càng lớn càng không sợ người lạ, còn thích cười, lại biết phân biệt mọi người, cho nên tất cả người trong vương phủ từ các vị chủ tử tới kẻ hầu người hạ đều vô cùng quý mến hắn.

Đặc biệt là ba vị thϊếp thất của Ung Thân Vương là Nữu Hỗ Lộc thị, Cảnh thị và Tống thị, thường cả ngày rảnh rỗi không có việc gì nên cứ phía Tĩnh Hinh viện mà chạy, khiến cho trong toàn vương phủ, viện này trở thành nơi náo nhiệt nhất.

“Chiêu Chiêu! Qua đây nào ~” Nữu Hỗ Lộc thị cầm một cái khóa nhỏ bằng vàng quơ quơ trước mặt Chiêu Chiêu.

Huệ ma ma thì đang đứng ở phía sau che chở Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu giờ đã biết bò, hai cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn như củ sen rất có sức, chỉ chốc lát đã cười khanh khách mà bò đến trước mặt Nữu Hỗ Lộc thị.

“Khanh khách ~”

Chiêu Chiêu cười xán lạn mà vươn hai bàn tay nhỏ, nhưng lại không chủ động túm lấy, cũng bởi vì ngạch nương hắn đã dạy dỗ hắn rất nhiều lần, không được tự tiện lấy đồ của người khác khi họ chưa cho phép, dùng sức mà cướp cũng sẽ bị mắng, Chiêu Chiêu không muốn chọc giận ngạch nương, nên cuối cùng đã học được chiêu làm nũng bán manh để người kia chủ động đưa đồ cho mình.

Cảnh thị thì đang cùng Ô Lạp Na Lạp thị vá áo cho Chiêu Chiêu, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, rồi giơ bộ y phục trong tay lên, cười nói với phúc tấn: “Chiêu Chiêu biết bò sớm thật, nhìn thì nhỏ xíu mà tốc độ lại rất nhanh đấy, phúc tấn nhìn thử xem thế này đã được chưa?”

Ô Lạp Na Lạp thị cười hài lòng, gật gật đầu.

“Ổn đấy, tay nghề may vá của ngươi càng ngày càng tiến bộ rồi, cũng nhờ có sự giúp đỡ của các ngươi mà Chiêu Chiêu mới biết bò sớm như vậy, quần áo lại càng sờn rách nhanh hơn, hơn nữa trẻ con lớn nhanh, lại càng cần làm thêm nhiều y phục hơn cho nó nữa chứ.”

Ung Thân Vương trước giờ vẫn luôn tiết kiệm, chi tiêu trong phủ cũng vẫn luôn có hơi căng thẳng, thân là phúc tấn, Ô Lạp Na Lạp thị cũng không thể phá lệ cho mình nhi tử nhà mình được, rất nhiều thứ tiết kiệm được thì nên tiết kiệm, thứ gì có thể tự làm được thì cứ làm.

“Phúc tấn khách khí như vậy với mấy người bọn ta làm gì chứ, dù sao cũng nhàn rỗi không có việc gì làm, phủ đệ cũng đã lâu rồi không được náo nhiệt như bây giờ, phúc tấn không chê chúng ta ồn ào là đã quá tốt rồi.”

“Làm gì có chuyện đó chứ! Ta vui còn không hết nữa là.”

Tống thị cũng vừa lúc này mang đồ ăn mới nấu xong của Chiêu Chiêu tới

“Chiêu Chiêu, ăn cơm cơm nào~”

Nghe thấy tiếng gọi, ánh mắt của Chiêu Chiêu thốt nhiên sáng rực.

“A ô!” Cơm cơm!

Chiêu Chiêu phải uống sữa lâu như vậy, khó khăn lắm mới được đổi món, nên mỗi lần được ăn bột ăn dặm là đều vô cùng tích cực.

Ngâm Uyển vừa cười vừa dùng khăn ướt lau khô tay nhỏ cho Chiêu Chiêu, rồi ôm hắn vào lòng, cho hắn ngồi trên đùi mình ngay đối diện Tống thị.

“A ~”

Chiêu Chiêu cứ như bình thường mà chủ động mở cái miệng nhỏ xinh ra chờ được đút.

Tống thị dùng thìa nhỏ chuyên dùng của Chiêu Chiêu múc một muỗng nhỏ đưa vào miệng hắn.

Chiêu Chiêu khợp một cái, hai má phình lên, ăn ngon lành.

Ô Lạp Na Lạp thị thấy hắn ăn ngon lành như vậy, cười nói với Tống thị: “Vẫn là tay nghề nấu ăn của ngươi tốt nhất mà, đồ ăn ngươi tự tay nấu, Chiêu Chiêu lúc nào cũng đặc biệt thích ăn.”

Từ sau khi được Vương gia dặn dò trước lúc rời khỏi phủ mà chạy tới Nhiệt Hà, Ô Lạp Na Lạp thị liền thường xuyên gọi Tống thị tới Tĩnh Hinh viện, trò chuyện cùng nàng, hỏi han xem nàng có đang cần gì không, quan tâm một chút xem thân thể nàng thế nào rồi, để không để cho Tống thị phải lạnh lòng.

Vậy mà không ngờ Tống thị lại rất quý Chiêu Chiêu, thậm chí còn lấy hết can đảm hỏi Ô Lạp Na Lạp thị, có thể cho phép nàng thường xuyên tới Tĩnh Hinh viện thăm Chiêu Chiêu được không.

Ô Lạp Na Lạp thị ngoài mặt thì cũng không có từ chối, chỉ là trong lòng vẫn có chút phòng bị, nhưng đã hơn nửa năm trôi qua, thấy Tống thị thật sự có ý tốt mà không có ác ý gì, lại còn có kĩ năng nấu đồ ăn cho trẻ con cực kì tốt, rất hợp với khẩu vị của Chiêu Chiêu.

Biểu cảm trên gương mặt Tống thị cũng đã có vẻ đầy sức sống hơn nhiều so với trước.

“Thϊếp thân cũng chỉ có một chút tài cán như vậy, Chiêu Chiêu đã thích thì thϊếp thân thường xuyên tới một chút là được rồi.”

Nữu Hỗ Lộc thị cũng ngồi xuống, buồn bực nói: “Nói ra cũng đúng là kỳ quái thật, cùng một cách chế biến như vậy, cháo người khác làm Chiêu Chiêu lại có vẻ không thích lắm, đúng là uổng công ta cố ý mặt dày qua học với Tống tỷ tỷ mấy ngày.”

Kỳ thật cùng một cách chế biến như nhau, nhưng Tống thị dồn nhiều công hơn, nghiền cho cháo mịn hơn, Chiêu Chiêu chưa mọc răng nên tất nhiên sẽ thích cháo mà Tống thị nấu hơn.

“A ô!”

Vừa lần nữa mở cái miệng nhỏ ra ngậm nguyên một ngụm lớn, Chiêu Chiêu vừa đúng sự thật mà nghĩ trong lòng.

“ Ăn chậm thôi, có ai cướp đồ ăn của Chiêu Chiêu đâu nào.” Tiếng của Tống thị vô cùng nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn Chiêu Chiêu cũng vô cùng dịu dàng, nàng cũng là thật lòng yêu thương đứa nhỏ này.