Thanh Xuyên - Đoàn Sủng Tiểu Hoàng Tôn

Chương 16: Bức tranh vẽ Chiêu Chiêu

“Chiêu Chiêu lại nặng lên rồi.”

Ung Thân Vương vất vả với công vụ cả một ngày nên cố ý qua hậu viện ôm Chiêu Chiêu một cái để thả lỏng tinh thần.

“Ê a ~” Chiêu Chiêu dạo này luôn ăn no no lắm đó!

“Nhóc béo ú!”

“Ngao ô ~” Chiêu Chiêu không mập mà~

“Đồ tinh ranh này, nói ngươi có một câu là liền không vui đúng không? A mã đâu có nói ngươi.”

“Khanh khách ~”

Chiêu Chiêu vừa lòng nhếch miệng cười, nước miếng lại chảy ra.

Nhìn hai cha con này cha một câu con một câu như vậy, Ô Lạp Na Lạp thị đang ngồi cạnh làm yếm cho Chiêu Chiêu nhẹ nhàng lắc lắc đầu, mỉm cười trìu mến.

Vuốt vuốt cái mũi nhỏ của Chiêu Chiêu xong, Ung Thân Vương đem hắn đặt lại xuống sập.

“Hai ngày nữa bổn vương sẽ phải đi Nhiệt Hà một chuyến, thứ nhất là để thỉnh an Hoàng A Mã, thứ hai là trong triều có một số việc cần phải bẩm báo.”

Ô Lạp Na Lạp thị buông kim chỉ trong tay xuống, giương mắt nhìn trượng phu.

“Đi như vậy đúng là rất nên, lần ra ngoài tuần tra trước, Vương gia đã không đi cùng thánh giá rồi, bây giờ cũng nên đi qua đó thăm một chút, thϊếp thân ở đây có làm cho Hoàng A Mã một bộ bao đầu gối, Vương gia tiện thì mang tới hộ thϊếp thân luôn đi.”

“Vẫn là ngươi tính tình cẩn thận mà, không hổ là vợ hiền của bổn vương.”

Ung Thân Vương nắm lấy tay vợ cả mà cảm thán trong lòng.

Chiêu Chiêu nhìn thấy thì lại không vui, a mã cái đồ đáng ghét này, lúc nào cũng phải đi cướp ngạch nương của mình!

“A a!” Ngạch nương là của Chiêu Chiêu!

“Cái đứa nhỏ này, lại làm sao đây? Ngươi cũng muốn được nắm tay à?”

Ung Thân Vương cười, duỗi tay kia ra nắm lấy nắm tay nhỏ của Chiêu Chiêu.

Chiêu Chiêu muốn tránh mà không được, tức quá bật khóc, ngay lập tức đã rưng rưng nước mắt.

“A ô ~ y ~~”

Tiếng kêu đáng thương vô cùng, nghe thôi cũng đã biết là hắn thấy khó chịu.

Ô Lạp Na Lạp thị liền theo bản năng ôm hắn vào lòng, đau lòng mà đung đưa cơ thể nhỏ bé của Chiêu Chiêu mà dỗ dành.

“Làm sao vậy? Sao lại khóc rồi? Có phải là không muốn nằm hay không?”

Chiêu Chiêu ủy ủy khuất khuất mà kêu: “Ngẩng ~”

“Ngạch nương ôm Chiêu Chiêu ra tiền viện xem cẩm lý nhé?”

Vừa nghe thấy mình có thể đi ra ngoài, Chiêu Chiêu lập tức ngừng khóc.

Hắn vui không chịu nổi, cả chân và tay cũng bắt đầu giật giật.

“A a ~” đi ra ngoài!

“A mã đi cùng ngươi nhé, lần trước đã nói sẽ đi cùng hai mẹ con các ngươi mà nhiều việc quá lại quên đi mất, đúng dịp hôm nay rảnh rỗi, bảo người hầu chuẩn bị ổn thỏa đi, ba người nhà chúng ta cùng qua đó ăn tối..”

Đứa trẻ con nào cũng cần có tình yêu thương và sự quan tâm của a mã, Ô Lạp Na Lạp thị cũng rất mừng khi thấy Vương gia bớt thời gian ra để làm bạn với Chiêu Chiêu, ngài sắp phải đi xa nhà, đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sợ là tới khi Vương gia trở về, đã quên luôn rằng có một người như vậy rồi.

“Tuân lệnh Vương gia.”

“Tô Bồi Thịnh, mau gọi người đi chuẩn bị đi.” Ung Thân Vương vui vẻ nói.

“Vâng! Để nô tài tự mình qua đó giám sát!”.

Trước khi đi, Ung Thân Vương mới nhớ ra.

“Có chuyện này cần ngươi chú ý một chút, chuyện Niên thị sinh non kia không liên quan đến Tống thị, là tù nữ tên Hân nhi kia tự làm, làm xong thì lại sợ tội mà đổ là do Tống thị sai đi làm, lần này, nàng ấy bị cấm túc một tháng như vậy thực sự quá oan ức, phiền ngươi giúp đỡ, chăm sóc nàng ấy hơn một chút.”

Ô Lạp Na Lạp thị thông tuệ hơn người, hiểu rằng Vương gia như vậy là không muốn tiếp tục truy cứu nữa, nàng cũng không hỏi nhiều thêm, dù sao việc này vốn cũng chẳng liên quan mấy tới nàng.

“Vâng, thϊếp thân nhớ rồi, Vương gia yên tâm đi.”

Hoa sen trong hồ cũng đã nở, dưới ánh đèn nom càng thêm thanh tao nhã nhặn, nhưng Chiêu Chiêu lại đi nhìn chăm chăm vào cái đèn treo trên đỉnh đầu.

Trên đền vẽ đầy hình thiếu nữ dáng người thướt tha, lại mang đủ loại trang sức châu ngọc khác nhau, ánh lên rực rỡ.

“Chiêu Chiêu đây là đang nhìn cái gì vậy?”

Ung Thân Vương buồn bực.

Ô Lạp Na Lạp thị ngẩng đầu lên nhìn theo ánh mắt của đứa nhỏ mà dở khóc dở cười.

“Có lẽ là thấy đèn ở đây với ở trong viện khác nhau nên hơi tò mò một chút.”

Chiêu Chiêu ê ê a a mà làm ồn, cũng mặc kệ a mã với ngạch nương nghe có hiểu hay không, dù sao cũng muốn biểu lộ sự khát vọng tột cùng của mình với đá quý.

Dưới ánh đèn, đứa nhỏ đáng yêu trắng nõn như ngọc thì tươi cười vui vẻ, thê tử dáng dấp đoan trang thì cúi đầu nhìn đầy trìu mến, Ung Thân Vương thấy vậy, quên hết tất cả phiền não ưu sầu, hình ảnh này cũng ghi dấu thật sâu trong tâm trí.

Đêm đó ngài liền ở thư phòng vẽ suốt đêm, chính là vẽ lại hình ảnh lúc ấy.

Lúc Ung Thân Vương đến Nhiệt Hà diện thánh,

cũng tiện tay mang luôn cả bức tranh ấy tới.

“Nhi thần tham kiến Hoàng A Mã, mấy tháng

nay không gặp, thân thể Hoàng A Mã vẫn khỏe mạnh chứ? Ăn uống có ngon miệng không?”

Hoàng đế Khang Hi cũng rất thích việc lão tứ có thể nói chuyện phiếm những việc gia đình như vậy với mình, đứa con trai vừa có thể giúp hắn giải quyết chính vụ khó khăn, lại vừa không mất đi sự quan tâm lo lắng của một người con.

“Trẫm khỏe lắm, ngươi đường xa bôn ba thế này, vất vả rồi.”

“Có vất vả gì đâu, đúng rồi, lần này nhi tử tới còn mang theo cả một bộ bao đầu gối mà phúc tấn tự tay làm cho ngài đấy.”

Hầu cận của hoàng đế là Lương Cửu công thấy chủ tử tâm trạng tốt như vậy liền cười cười nói chen vào.

“Vẫn là tứ phúc tấn cẩn thận, mấy ngày nay trời mưa liên miên, đầu gối của Hoàng Thượng đầu gối cứ thấy không được thoải mái, có bộ bao đầu gối này, chắc sẽ thấy đỡ hơn nhiều.”

Khang Hi cười gật đầu.

“ Vợ ngươi đúng thật là một người con tốt, lòng hiếu thảo của nàng trẫm vẫn luôn ghi nhận, đích tử của ngươi thế nào rồi? Tính ra chắc cũng được hai tháng tuổi rồi nhỉ.”

Lão gia tử là người cực kì coi trọng tôn ti đích thứ, đứa bé mà Niên thị sinh không hề đề cập lấy một chữ.

Ung Thân Vương trả lời: “Ngạch nương của hắn đặt cho hắn một cái tên là Chiêu Chiêu, vừa vặn mấy hôm trước nhi thần cùng hai mẹ con dùng bữa xong, có vẽ lại một bức tranh đây, xin dâng cho Hoàng A Mã xem.”

Tô Bồi Thịnh nhanh nhẹn cho người mở cuộn tranh ra đặt trước mặt hoàng thượng .

Khang Hi liếc mắt một cái liền chú ý tới đứa cháu nhỏ trắng trẻo mập mạp, hoạt bát đáng yêu trong tranh.

“Đôi mắt này phải nói là cực kì giống Đức phi, lớn lên trông cũng khỏe mạnh lắm, rất tốt!”

“Nó lớn rất nhanh, mới có hai tháng tuổi thôi mà cực kì hiếu động, ngày nào cũng quấy muốn ngạch nương của nó ôm nó ra ngoài.”

“Hoạt bát như vậy mới tốt, trẫm nghe nói sau khi Đức phi gặp nó thì thích lắm đúng không, còn nhịn đau mà đưa cả viên dạ minh châu mà trẫm thưởng cho nàng ấy cho đứa nhỏ kia, chờ khi nào về, lúc gia yến Trung Thu thì mang vào cung đi, để trẫm tận mắt gặp một lần.”

“Nhi thần tuân chỉ.”

“Nếu đã có nhũ danh rồi thì để trẫm ban luôn cho nó một cái đại danh đi, gọi luôn là Hoằng Chiêu.”

Ung Thân Vương còn đang nghĩ xem phải làm sao để Hoàng A Mã mở miệng ban tên, không ngờ lão nhân gia tâm trạng tốt, lại chủ động đặt luôn, chuyện lúc Chiêu Chiêu sinh ra liền hứa với phúc tấn này, cũng coi như là làm được rồi, Ung Thân Vương liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Nhi thần thay Hoằng Chiêu cảm ơn Hoàng A Mã đã ban tên.”

“Được rồi, trẫm là hoàng mã pháp của hắn, chuyện này cũng là chuyện nên làm thôi, khả năng hội họa của ngươi lại tiến bộ rồi, miêu tả thần vận của người trong tranh ngày càng chuẩn, vậy mới đúng chứ, mấy nữ nhân khác có sủng ái đến mấy thì vợ cả vẫn phải là quan trọng nhất, có thể cùng vợ cả của mình hiểu nhau đồng hành cùng nhau, là một chuyện vô cùng đáng quý.”

“Hoàng A Mã dạy phải.”