“Hân nhi! Ngươi nói đi, sao lại đi đâm vào người Niên trắc phúc tấn chứ?”
Ô Lạp Na Lạp thị nhìn chằm chằm vào tỳ nữ kia, ánh mắt sắc bén.
Tỳ nữ tên Hân nhi kia bị ánh mắt của phúc tấn ánh mắt dọa sợ, hốt hoảng rụt rè gục đầu xuống, quỳ rạp trên mặt đất, run bần bật.
“Là... Là Tống cách cách bảo nô tỳ làm như vậy!”
Tống thị mở to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.
“Hân... Hân nhi, vì sao ngươi lại...”
Không đợi nàng nói xong, Hân nhi lại tiếp tục vội vàng chủ động khai ra: “Tống cách cách lén tìm người ngoài tính một quẻ, nói là sinh thần của tứ cách cách tương khắc với tam cách cách, cho nên mới mang tam cách cách đi, Tống cách cách tin, nên trong lòng vẫn luôn ôm hận ý với Niên trắc phúc tấn. Vì vậy nàng mới sai nô tỳ chờ ở cạnh Phật đường, Niên trắc phúc tấn vừa xuất hiện liền đυ.ng ngã nàng, Niên trắc phúc tấn thân thể yếu ớt, tới lúc đó nhất định sẽ một xác hai mạng, trả thù được cho tam cách cách!”
Ô Lạp Na Lạp thị tức giận tới đập bàn.
“Hoang đường!”
Mọi người đều nhanh chóng quỳ xuống đất thỉnh tội.
“Phúc tấn xin bớt giận!”
Lúc này Ung Thân Vương mới vội vàng chạy tới, nhìn thấy khắp viện quỳ đầy người, liền biết đã có chuyện lớn xảy ra.
Ô Lạp Na Lạp thị đứng dậy hành lễ.
“Vương gia, thϊếp thân vô dụng, không thể bảo vệ Niên muội muội được tốt.”
Ung Thân Vương bước lên, cầm lấy hai bàn tay nàng, “Bổn vương đã biết hết mọi chuyện rồi, việc này không thể trách ngươi được.”
Ô Lạp Na Lạp thị mượn lực mà đứng dậy, đem tình trạng của Niên thị trạng huống cùng với tất cả những chuyện vừa xảy ra nói cho ngài nghe.
Ung Thân Vương cũng không phải đồ ngốc, chỉ là hiện tại ngài thật sự không có tâm tư để đi phán đoán xem ai nói thật còn ai nói dối.
“Tô Bồi Thịnh, kéo mấy người này ra, đừng để làm bẩn nơi này.”
“Vâng.” Tô Bồi Thịnh giơ tay ra hiệu, hai thị vệ cường tráng liền nhanh chóng bịt miệng, kéo người xuống.
“Tống thị thì cứ cấm túc ở trong phòng trước đi, mọi chuyện đợi tới khi Niên trắc phúc tấn sinh con xong rồi nói sau.”
Tống thị mặt xám như tro tàn, Vương gia vậy mà một câu giải thích thôi cũng không cho nàng nói, đúng thật là đem Niên thị đặt trên đầu quả tim mà.
“Thϊếp thân cáo lui.”
Ô Lạp Na Lạp thị lúc này mới nhìn lướt qua ba người kia, Lý thị trước giờ vẫn luôn thích xem náo nhiệt, lúc này có biểu cảm vui sướиɠ khi người gặp họa nói chung cũng phù hợp với tính khí của nàng.
Nữu Hỗ Lộc thị thì nhát gan, đang che miệng, rũ mắt xuống, không biết nghĩ gì.
Cảnh thị thì mặt không đổi sắc, cực kì bình tĩnh, như thể tất cả mọi chuyện này đều không có một chút liên quan nào với nàng.
Như thế này thì quả thật là không nhìn ra được bất kì thứ gì cả.
Vật lộn một hồi lâu sau, cuối cùng bà mụ từ bên trong ôm một đứa trẻ bước ra.
“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng phúc tấn, Niên trắc phúc tấn sinh ra một vị tiểu a ca, mẹ tròn con vuông!”
Ô Lạp Na Lạp thị tâm tình phức tạp, cũng không biết nên vui hay nên buồn, nhưng trước giờ nàng vẫn luôn rất kiềm chế.
Vì vậy, cuối cùng vẫn tươi cười mà nói với trượng phu: “Chúc mừng Vương gia, lại có thêm một đứa con trai.”
Sắc mặt lạnh lẽo của Ung Thân Vương cũng dần dịu xuống.
Nhưng khi nhìn thoáng qua đứa trẻ mới sinh ra, ngài lại nhăn chặt mày, đứa nhỏ này tiếng khóc rất bé, vừa nhỏ lại còn nhăn nhúm, trên người lại có một mảng màu xanh tím rất lớn.
“Vết màu xanh trên người tiểu a ca đây là làm sao vậy? Là bớt sao?”
Ở trên người có một cái bớt lớn như vậy, giống như bị tàn tật vậy, rất không mong muốn.
Bà mụ vội vàng nói: “Không phải là bớt ạ, sau khi đại phu khám xong thì bảo là do đứa nhỏ ở trong bụng phải chịu va chạm mà có, là vết ứ máu, một thời gian nữa sẽ khỏi thôi!”
Ung Thân Vương lại nhớ đến Chiêu Chiêu, không cầm lòng được mà đem đứa nhỏ này so sánh với Chiêu Chiêu, lúc mới sinh ra, Chiêu Chiêu tiếng khóc to lớn vang dội, tứ chi có lực, hơn nữa da dẻ trắng nõn, trông rất đáng yêu.
Niên thị thân thể yếu đuối, đứa nhỏ mà nàng sinh ra, chắc thân thể cũng sẽ không được khỏe mạnh lắm, Ung thân vương thầm nghĩ.
“Được rồi, dẫn đi đi, chăm sóc cho tốt, bổn vương vào thăm Niên trắc phúc tấn một chút.”
Sau khi thấy hai vợ chồng đi vào, khuôn mặt của Niên thị hạnh phúc tràn trề.
Nàng suy yếu mà rúc vào người Ung Thân Vương.
“Vương gia, ngài đã trông thấy tiểu a ca của chúng ta chưa?”
Ung Thân Vương nhớ tới đứa nhỏ trông yếu ớt lại không được xinh xắn lắm kia, mím môi gật gật đầu.
Thân thể của Niên thị thực sự quá yếu, mới nói được chưa tới hai câu là đã ngất đi rồi.
Hai vợ chồng Ung Thân Vương cùng Ô Lạp Na Lạp thị liền đi ra ngoài.
Ô Lạp Na Lạp thị vốn tưởng rằng ngài sẽ lập tức bắt tay vào xử lý chuyện Tống thị, nhưng không ngờ lại nghe thấy ngài nói: “Chiêu Chiêu đâu rồi?”
Nàng sửng sốt một lát, mới cười nói: “Lúc thϊếp thân tới đây, nó còn đang ngủ, bây giờ chắc đã tỉnh lại rồi, hẳn là Ngâm Uyển đang chơi cùng với hắn.”
Ung Thân Vương gật gật đầu.
“Tống thị không phải người hay ghen, tỳ nữ tên Hân nhi kia nói năng nhanh nhẹn, trật tự rõ ràng, không hề giống dáng vẻ hoảng hốt thất thố khi vừa làm người khác bị thương một chút nào, mà lại giống như trước đó đã học thuộc lời thoại xong xuôi, cố tình diễn trước công chúng cho tất cả mọi người cùng biết vậy.”
Ung Thân Vương gật gật đầu.
“Ta biết rồi, Chiêu Chiêu rất dính ngươi, nếu muộn nữa mà không về sẽ khóc ầm lên đấy, ngươi về trước đi, chuyện này Tô Bồi Thịnh sẽ điều tra rõ ràng, Tống thị là người tính tình hiền dịu, bổn vương sẽ không làm nàng phải chịu oan.”
Ô Lạp Na Lạp thị cười, nhẹ giọng đồng ý.
“Vậy thϊếp thân về Tĩnh Hinh viện trước đây, Vương gia nhớ phải dùng cơm trưa đấy, đừng làm việc quá mệt làm ảnh hưởng đến cơ thể.”
“Ta biết rồi, ngươi cứ về đi.”
Ung Thân Vương nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, nhiều năm như vậy, phúc tấn vẫn trước sau như một, làm việc công minh, chưa bao giờ bất công, đôi khi, đến cả ngài cũng cảm thấy ở điểm này ngài không bằng nàng.
Tới khi Ô Lạp Na Lạp thị trở lại Tĩnh Hinh viện thời điểm cũng vẫn chưa từng nghe thấy tiếng khóc của Chiêu Chiêu.
Vừa vào cửa, nàng đã thấy Chiêu Chiêu đang ôm viên dạ minh châu mà mã ma của hắn tặng hắn kia, bên trên dính toàn nước miếng của hắn.
“Đồ tham tiền này, cái tính này của ngươi đúng là không biết giống ai, cứ chỉ thích mấy thứ quý giá thôi.”
Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy ngạch nương liền cười khanh khách không ngừng, duỗi tay ra muốn ngạch nương ôm.