Tác giả: Ngư Viết Viết
Nơi Tần Thiền ở là một căn hộ nhỏ dành cho một người, nằm ở vị trí trung tâm thành phố Lâm, có một phòng làm việc, một phòng ngủ, ánh đèn vàng mơ hồ bao trùm khắp căn phòng.
Cô không thích ở một nơi quá trống vắng.
Dùng xong bữa tối, Tần Thiền lên phòng làm việc mở phim ra xem, chân trần đặt lên tấm thảm.
Một bộ phim điện ảnh này trước đây cô rất thích, nhưng buổi tối hôm nay cô lại không thể tập trung xem nó, đầu óc tràn đầy những suy nghĩ lung tung.
Năm đó, đôi mắt kia yếu ớt nhìn cô chằm chằm, cùng với câu nói: “Cô thắng rồi, tôi đồng ý với cô, hãy cứu bà ấy đi.”
Sau này, đôi mắt đó chứa đầy sự giễu cợt dày đặc: “Cô Tần, trong lòng cô có gì không được đo bằng đồng tiền không?"
Lúc chia tay, hai mắt kia đỏ hoe, tràn đầy tự ti cùng oán hận, hắn nghiến răng: "Tần Thiền, nếu có thể, tôi thật hy vọng chưa từng quen biết cô."
Và cuối cùng, là cặp mắt thâm thúy đen nhánh ẩn chứa sự bình tĩnh.
Những kỉ niệm đã bắt đầu phai nhạt, những con người đã phai nhạt, bỗng sống dậy bởi cuộc gặp gỡ bất ngờ hôm nay.
Tần Thiền xoa xoa giữa mày, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Bộ phim gần kết thúc, nữ chính cất giọng nói khàn khàn mà nhẹ nhàng lên nói lời tường thuật.
—— "Không thể nghi ngờ, chuyện tốt sẽ luôn đến, đến muộn cũng là một loại bất ngờ."
Tần Thiền mỉm cười, đây là một bộ phim được làm từ hơn mười năm trước, kết cục viên mãn đúng như người xem mong đợi.
Nhưng thực ra, cô rất thích câu nói tàn nhẫn mà dịu dàng ở giữa phim:
“Chúng ta không phải một loại người, gặp nhau là đủ rồi.”
Cho nên, không nên có những hy vọng xa vời.
Tần Thiền phục hồi tinh thần, tự cười chính mình đêm nay đa sầu đa cảm.
Cuối cùng, cô tắt máy chiếu, rót cho mình một ly rượu vang đỏ, vừa uống vừa đi về phía phòng ngủ.
Đêm nay, ngay cả những giấc mơ cũng có chút lộn xộn.
Chỉ là cuộc gặp tình cờ mà thôi, thanh âm trong mộng như là đang an ủi chính mình.
Khi tỉnh dậy, Tần Thiền cũng nói như vậy với chính mình.
Rốt cuộc, nếu họ không muốn gặp nhau, họ sẽ luôn tìm cách trốn tránh và khả năng gặp nhau gần như bằng không.
Ngày hôm sau, nhờ những giấc mơ liên tục và ly rượu vang đỏ đêm qua, khi Trần Thiền tỉnh dậy thì đã chín giờ rưỡi.
Trời vẫn mưa..
Mưa ở Lâm Thành mấy tháng không ngớt, cũng không tạnh ngay.
Tần Thiền thở dài, thấy một chút mưa liền lười, dứt khoát ở trong nhà thêm nửa ngày, tận đến buổi chiều mới ra cửa.
Nhưng cô thấy lười lái xe, vừa vặn có một đôi vợ chồng trẻ bước xuống xe taxi trước cửa chung cư, cô vội vàng tiến lên bắt xe.
Không ngờ đến gần khách sạn lại bị kẹt xe, nhìn dòng người xếp hàng dài, Tần Thiền lại than thở, từ hôm qua đến giờ cô toàn gặp xui xẻo.
Yêu cầu tài xế dừng xe dưới gầm cầu vượt, Tần Thiền cầm ô đi xuống.
Dưới gầm cầu vượt, một cô bé đang cầm chiếc ô cũ quá khổ che chắn gió, trước mặt cô bé là gian hàng đơn sơ với một vài trang sức nhỏ được bọc trong lớp ni lông rẻ tiền.
Mọi người xung quanh đến và đi vội vã, không ai dừng lại.
Tần Thiền bước chân dừng lại, nhìn cô bé nhỏ hồi lâu.
Xung quanh cầu có rất nhiều người bán hàng rong, phim dán, thầy bói, ca sĩ lang thang, v.v.
Chỉ là vào những ngày có mưa sẽ không ra đây.
Cô bé cũng để ý đến cô: “Chị ơi, chị muốn mua sao?”
Tần Thiền bước tới, nhìn thoáng qua mấy món đồ đó, thản nhiên hỏi: “Trời mưa sao em lại đi ra ngoài?”
Cô bé ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt to tròn: "Hôm nay mẹ sốt không ra được".
Tần Thiền nhìn vào mắt cô bé, cúi đầu lấy ra một chiếc nhẫn mạ bạc, trên túi bóng có ghi "¥9,9".
Tần Thiền mở túi đóng gói ra, lấy ra nhẫn mang ở ngón áp út, nhưng nhẫn quá lớn, cô đành phải lấy ra đeo ở ngón giữa, lần này rất vừa vặn: “Nhìn có đẹp không?” Cô hỏi cô gái nhỏ trước mặt.
Cô bé nhìn vào tay cô, gật đầu lia lịa.
Tần Thiền mỉm cười, lấy ra mấy tờ tiền đưa cho cô gái nhỏ, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chị ơi, nhiều tiền quá…” cô bé từ phía sau gọi chị.
Tần Thiền cũng không đầu quay lại: "Thưởng cho em.”
Cô quả nhiên vẫn thích hợp làm tục nhân.
Khi đến khách sạn đã là bốn giờ chiều.
Khách sạn này là loại khách sạn chỉ bán đồ ăn sáng thì đúng hơn, trước khi cô mua nó dưới danh nghĩa của bên thứ ba, hoạt động kinh doanh của nó rất chậm chạp.
Mãi cho đến khi cô ấy từ nước ngoài trở về, cô ấy mới bắt đầu chú ý.
Lúc đầu, Mạnh Nhân phụ trách phong cách thiết kế và định hướng phát triển tổng thể của khách sạn, còn lại từ tài chính đến nhân sự, từ quan hệ công chúng đến pháp lý, Tần Thiền luôn theo dõi.
Vì sự phát triển của khách sạn đang đi đúng hướng nên cô không phải ở lại đây mỗi ngày, nếu không có việc gì quan trọng, cô hoàn toàn không phải đến khách sạn.
Giống như ngày nay, cô đến vào tan làm và rời đi chỉ sau một cái nhìn thoáng qua.
Tần Thiền xử lý xong bưu kiện hôm nay, cô liền đi thu dọn, mỗi ngày sau khi Mạnh Nhân bận rộn đều sẽ đến đây thư giãn một lúc.
Thấy Tần Thiền, Mạnh Nhân nhướng mày: “‘Người đàn ông rất đẹp trai ’ thế nào rồi? Tuấn sao? Mỹ sao?” Nói xong, ánh mắt dừng ở ngón tay cô, khϊếp sợ mà há to miệng, “Cầu, cầu hôn? Nhiều ít cara? Tiến triển nhanh quá!”
Tần Thiền cúi đầu liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay: "Đang nghĩ gì vậy cưng, giá chín tệ và miễn phí vận chuyển."
Mạnh Nhân lấy tay cô và nhìn kỹ một chút, thở dài: "Tại sao? Ngày nay hàng rẻ tiền trên đường phố giống nhau hơn so với hàng của các thương hiệu lớn."
Tần Thiền cười: “Cũng phải nhìn xem đeo ở ai trên tay.”
Mạnh Nhân “chậc” một tiếng lắc đầu: “Ngày hôm qua thấy kia ra sao……”
“Không được,” Tần Thiền dựa lưng vào quầy bar , cùi chỏ uể oải tựa lên trên, "Bất quá, có lẽ chúng ta có thể có thêm khách hàng."