“Trần Tiên sinh làm nghề gì?” Tần Thiền thuận miệng hỏi.
Trần Thần trả lời: "Tôi vừa trở về Trung Quốc không lâu và được thuê làm giám đốc kỹ thuật của Hoàn Vĩnh."
Hoàn Vĩnh.
Bàn tay đang mân mê cốc cà phê của Tần Thiền hơi khựng lại, nhíu mày.
Cố gia là người đứng sau Hoàn Vĩnh.
Tuy rằng, con độc nhất mới tìm được không ở Hoàn Vĩnh, nhưng chắc chắn sẽ luôn tham gia các cuộc họp giữa năm và cuối năm hàng năm.
Hơn nữa, Trần Thần là giám đốc kỹ thuật, nếu cần mang theo bạn nữ của mình đến một số yến tiệc tất yếu, luôn có cơ hội gặp mặt.
Rất rắc rối.
Mà cô, ghét nhất là rắc rối.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tần Thiền trở nên có chút nghiêm túc, liếc nhìn ly cà phê trước mặt Trần Thần: “Anh Trần uống cà phê có thích nửa thìa đường không?”
Trần Thần mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn biểu tình đối phương khẽ biến hóa, cũng hiểu được đôi chút, gật gật đầu.
“Thực tiếc, em không thích thêm đường.” Tần Thiền thản nhiên mà nói.
Trần Thần hiểu rõ cười: “Nếu như vậy thì chúng ta không hợp rồi."
“Đúng vậy, thật tiếc nuối,” Tần Thiền than nhẹ một tiếng, “Nhưng em sẽ ghi nhớ sở thích của Trần tiên sinh, lần sau quay lại nhất định sẽ tiếp đãi anh.”
Nói xong, đưa danh thϊếp đưa đến trước mặt Trần Thần.
Trần Thần tiếp nhận danh thϊếp, nhìn qua, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
“Đừng lo, với tư cách là một người suýt nữa trở thành bạn trai của em, tấm danh thϊếp này có thể giảm giá rất nhiều.” Tần Thiền nháy mắt với anh ta.
Trần Thần sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Vậy anh tới đây cũng không có thiệt thòi."
Hai người rời khỏi phòng cà phê lúc đồng hồ điểm đúng sáu giờ, khi Tần Thiền tiễn Trần Thần ra ngoài, cô mới phát hiện ra ngoài trời đã mưa rồi.
Có một làn mưa rơi xuống giữa bầu trời, đáp lên mặt đất và những tòa nhà cao tầng.
Vừa mới rẽ qua một góc sảnh, gió lạnh từ ngoài cửa xuyên qua hành lang thổi vào, Tần Thiền chỉ mặc một chiếc váy dài mỏng manh, vai lộ ra một nửa, cô không nhịn được đưa tay ôm lấy mình.
Trần Thần thấy thế, cởϊ áσ khoác đưa cho cô.
Tần Thiền từ trước đến nay chưa bao giờ đối xử tệ với bản thân, cô sẽ không từ chối hành động lịch lãm của một người đàn ông, mặc áo khoác vào, thản nhiên hỏi: "Anh Trần đến đây bằng cách nào?"
“Gọi xe,” Trần Thần có chút buồn rầu mà cười, “Anh mới về nước, chưa quen lái xe ở bên trái...”
“Đợi một thời gian sẽ dần quen thôi…” Tần Thiền tiếp lời hắn.
Người gác cửa mở cửa khách sạn ra, một đoàn người đi vào trong cơn mưa phùn, gió mát thổi qua.
““Lý tổng, đây là khách sạn mấy ngày nay anh ở, anh từ Singapore bay một chặng đường dài, anh nghỉ ngơi thật tốt đi, sáng mai Cố tiên sinh sẽ bàn công việc với anh."
Giọng nói rất quen thuộc.
Tần Thiền nhíu mày.
Thanh âm lại vang lên: "Cố tổng? Cố tổng?" âm lượng dần dần nhỏ đi, biến thành tiếng thì thào: "Lão đại, Lý tiên sinh đang nói chuyện với anh, anh cảm thấy như nào nào? Tần, Tần…"
Từ lịch sự đến bối rối và cuối cùng là khóc thét lên như sợ hãi.
Tần Thiền nhìn về phía tiếng phát ra, đối mặt với một khuôn chữ điền tuấn tú, anh ta nhìn cô như thể nhìn thấy ma.
Có chút khác biệt so với ký ức của cô, khuôn mặt trong ký ức của cô dịu dàng hơn, còn giọng nói thì cáu kỉnh hơn.
Từ Tuấn Ý.
Bạn học của Cố Nhượng.
Nghe nói rằng sau khi tốt nghiệp, anh ấy và Cố Nhượng cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Nếu anh ta ở đây, thì...
Tần Thiền đưa mắt nhìn sang, ngay lập tức bắt gặp một đôi mắt thâm thúy.
Đôi mắt kia vốn từng chứa đầy sự tủi nhục, bất lực và chán ghét, bây giờ lại đen nhánh như mực, không chút cảm xúc nhìn thẳng vào cô.
Dáng người cao gầy, nước da trắng nõn như ngọc, trên tai có nốt ruồi đỏ, như mực như họa, vẫn còn hơi thở trẻ trung của thiếu niên.
Bộ vest thẳng tắp được cài cúc một cách nghiêm ngặt, toát lên dáng vẻ cấm dục.
Nhìn ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh.
Quản lý tiền sảnh của “Tuyền” chạy tới, không ngờ được Tần Thiền cũng ở đây, sửng sốt vài giây, vội vàng chào: “Tần tổng, đây là người bao tầng trên cùng của khách sạn vào hôm nay,” nói xong quay đầu nhìn về phía đối diện: "Cố tiên sinh, Từ tiên sinh, toàn bộ tầng trên đã được thu dọn sạch sẽ."
Nghe lời nói của quản lý, cô sực tỉnh, mỉm cười bất lực trong lòng.
Vận may của cô thực sự rất "tốt", đã được gần một năm sau khi cô trở về Trung Quốc, nhưng đến tận khi đi xem mắt lại tình cờ gặp gỡ bạn trai cũ.
Không, mối quan hệ trước đây của bọn họ, cũng không phải là hẹn hò.
Tuy nhiên, nếu đã bao tầng trên cùng vậy hắn cũng được coi là một khách hàng lớn, Tần Thiền nở nụ cười quen thuộc, gật đầu với hai người họ, rồi nói với giọng điệu thản nhiên, lịch sự: “Cố tiên sinh, Từ tiên sinh.”
Yến hầu Cố Nhượng khẽ động, mắt đen nhánh như một viên đá bị ném xuống giếng, đôi đồng tử chết chóc khẽ gợn lên, sau đó ánh mắt rơi xuống bộ âu phục nam trên vai Tần Thiền, đồng tử nhíu lại.
Tần Thiền thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Trần Thần bên, ánh mắt lạnh nhạt dần ấm lên, thanh âm trầm thấp: “Đi thôi.”
...
Edit: Nếu hứng thú có thể tìm đọc cả những bộ sắc và thuần văn trong trang tui nhen
Đều được chọn lọc kỹ theo sở thích cá nhân.Sắc đề cử bộ Chim quý trong l*иg (cưỡng chế yêu) hoặc Dưới váy thần của Điềm Dữu Tử
Thuần văn đề cử "Ngươi Hải Vương, Ta Trà Xanh" đã hoàn, thể loại song thế thân, siêu bánh cuốn.