Kiêu Ngạo Nằm Trong Lòng Bàn Tay Em

Chương 3.2: Chỉ là bạn cùng trường

Mạnh Nhân lặng im ba giây đồng hồ, tức giận mà trừng mắt với cô một cái, lấy trên quầy bar xuống rượu có nồng độ thấp ,uống một hơi cạn sạch: “Tối nay tôi phải về nhà Thái Hoàng Thái Hậu, để bẩm báo với thái hậu.”

Tần Thiền cười gật đầu, nhìn theo cô ấy rời đi, ở lại một mình trong quán bar một lúc rồi bắt đầu đi về phía cửa.

Không ngờ ở cửa quán bar lại đυ.ng phải một người bắt chuyện, là một gương mặt xa lạ, trên tay cầm ly rượu, rất có phong độ: “Quý cô này?”

Tần Thiền nhíu mày, nếu như là trước đây, cô sẽ uống một chén rượu, nhưng hôm nay lại không có tâm tình, lễ phép mà cười lắc đầu, thấy đối phương không có ý muốn từ bỏ, cô trầm ngâm nửa giây, dứt khoát chọn phương pháp đơn giản và hiệu quả nhất - đưa tay ra cho đối phương nhìn. Cô đeo chiếc nhẫn ở ngón giữa của bàn tay phải.

Người đàn ông sửng sốt một lúc, sau đó hiểu ra, không được tự nhiên nói: “Xin lỗi, tôi không biết tiểu thư đã đính hôn.”

Tần Thiền cũng không thèm giải thích, mỉm cười nhìn cảnh đối phương biết khó mà lui.

Vừa muốn tiếp tục đi trước, liền thấy thanh đi cửa, Cố Nhượng đang đứng ở cửa quán bar, nhìn cô.

Chiếc nút trên cùng của chiếc áo sơ mi trắng tùy ý cởi ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn sạch sẽ, yếu kết hơi chuyển động, khuôn mặt lãnh đạm như sơn thùy, một đôi mắt cuồn cuộn, ánh mắt nhanh chóng liếc nhìn ngón tay của cô.

Xem ra hẳn là cùng khách hàng nói chuyện hợp tác, thuận tiện tới thả lỏng một chút.

Tần Thiền gật gật đầu liền xem như chào hỏi, trong lòng lại càng cảm thấy bất lực.

Vận số năm nay không may mắn.

Xem ra mấy ngày nay cô nên chui xuống gầm cầu vượt xem một quẻ bói. Luôn gặp phải người cũ cũng không phải chuyện nhỏ! Có lẽ cô lên nghỉ ngơi vài ngày.

Vừa nghĩ, cô lướt qua hắn và đi thẳng đến cửa, mở ứng dụng taxi và gọi một chiếc xe hơi.

Bên ngoài trời vẫn mưa, hạt mưa rất nhỏ nhưng không tạnh.

Ứng dụng gọi taxi rất đông, trước mặt Tần Thiền có khoảng bốn mươi người, cô muốn đợi ở sảnh nhưng lại sợ “ngượng chín mặt” nên đành đứng dưới mái hiên của lối vào khách sạn đợi. .

Làn gió mát thổi qua, khi Tần Thiền đang hối hận vì lười biếng không lái xe lần thứ n, thì một giọng nói khàn khàn đột nhiên từ phía sau truyền đến:

“Vị hôn phu không đến đón à?”

Tần Thiền bị giật mình, quay đầu lại, nhìn thấy Cố Nhượng, một nửa thân mình hắn đang đứng dưới hiên, một nửa thân mình đang hòa trong màn mưa, vai phải đã ướt đẫm, một vài sợi tóc của hắn rủ xuống trán. Hơi khom người nhưng lưng vẫn thẳng tắp, như thể sẽ không bao giờ cúi đầu. Lông mày và mắt lấy lại thần thái trẻ trung tươi tắn xinh đẹp của trước đây.

Không biết đã đứng đó bao lâu, ánh mắt mờ mịt.

Tần Thiền khựng lại, biết vừa rồi hắn đã nghe được lời mình nói, có lẽ cũng hiểu lầm

Bất quá hiểu lầm cũng tốt.

Tần Thiền ôm tay lấy cánh tay lạnh lẽo: “Nơi tôi ở cách đây không xa.”

Cô không phủ nhận.

Cố Nhượng nhìn cô, ánh mắt tối lại mấy phần, hai tay ôm cô ở trước người, tư thế này có phần phòng thủ.

Phòng ngừa hắn.

Cố Nhượng cúi đầu, ánh mắt lại quét qua chiếc nhẫn trên ngón giữa bên phải của cô, giọng điệu có chút tự giễu cùng châm chọc: “Nhẫn rẻ tiền như vậy, có thể lấy cô Trần sao?”

Sau 23 phút chờ đợi ở dưới mưa, không ai tới đón; thứ được tặng là một chiếc nhẫn đồng mạ bạc, được bán trên đường phố.

Đây là vị hôn phu mà cô ấy đang tìm kiếm?

Tần Thiền nhìn theo ánh mắt của anh, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Người tặng nhẫn cho tôi rất dễ thương."

Đây không phải là nói dối, cô gái nhỏ kia quả thực rất dễ thương.

Con ngươi của Cố Nhượng đông cứng trong giây lát.

Đúng lúc một cơn gió thổi qua, Tần Thiền nhíu mày, vai co lại vì gió, sốt ruột liếc nhìn màn hình điện thoại.

—— phía trước vẫn còn hai người đang xếp hàng.

Cố Nhượng rời mắt khỏi chiếc nhẫn của cô, siết chặt chìa khóa xe trong tay: “Tôi…”.

“Cố tổng?” Một người đàn ông trung niên bước xuống từ chiếc xe màu đen bên cạnh, cắt ngang lời nói tiếp theo của Cố Nhượng.

Cố Nhượng mím môi, xoay người nhìn về phía đó: “Lý tổng?”

Là một khách hàng hợp tác người Singapore.

“Buổi chiều chúng ta chưa nói chuyện xong, Cố tiên sinh vội vàng rời đi, không nghĩ tới lại tới đây,” Lý tiên sinh cười nói, hiển nhiên rất hài lòng với sự hợp tác giữa hai người. bắt tay, sau đó nhìn Tần Thiền, "Đây là…?"

Cố Nhượng sửng sốt, cả ngày năng ngôn thiện biện nói về chuyện hợp tác, nhưng bây giờ lại không nói được lời nào.

“Xin chào, tôi là Tần Thiền, người phụ trách của khách sạn này, và anh Cố cũng có thể nói là bạn cùng trường.” Tần Thiền nở nụ cười hào phóng bước tới, đưa tay ra, “Anh Cố là một sinh viên tốt nghiệp Đại học Lâm Thành, Tôi đã cũng đã làm việc qua tại Đại học Lâm Thành."

“Nguyên lai là Tần tiểu thư,” Lý tiên sinh cười nắm lấy tay Tần Thiền, “Tần tổng và Cố tổng quan hệ tốt như vậy. Lẽ ra Cố tổng nên nói sớm hơn.”

Cố Nhượng ngẩng đầu lên không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bên cạnh thẳng thắn của Tần Thiền, ánh mắt phá lệ xa lạ.

Bạn cùng trường.

Mối quan hệ của họ tóm gọn trong hai từ thực sự đơn giản và xa lạ.

Một chiếc taxi dừng lại và bấm còi hai lần.

Tần Thiền lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, chiếc nhẫn trên ngón giữa phản chiếu ánh sáng từ bên cạnh khiến Cố Nhượng nheo mắt lại, hốc mắt có cảm giác hơi nóng.

Tần Thiền mỉm cười: “Chiếc xe tôi gọi đã đến, tôi đi trước đây.”

Nói xong, cô đứng dậy rời đi, chiếc váy lụa màu trắng nhạt quấn quanh eo tinh xảo khẽ đung đưa, ngồi vào xe taxi.

Không quay đầu lại lấy một lần.

Cố Nhượng nhìn xe taxi càng lúc càng xa, rồi mất hút trong màn mưa mờ ảo, một giọt nước mưa nhỏ xuống từ mái tóc gãy rụng rủ xuống trán.

Thẳng đến khi ngồi vào xe taxi, Tần Thiền dựa vào ghế sau nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa xếp thành hàng dưới ánh đèn đường, ánh đèn đường hắt vào qua ô cửa sổ, chập chờn chập chờn.

Hồi lâu, Tần Thiền nhắm mắt lại.

Nói là bạn cùng trường cũng không sai.

Nói rằng cô từng làm việc ở đại học Lâm Thành, cũng không sai.

Rốt cuộc, cô ấy đã từng tặng một thư viện nhỏ cho Đại học Lâm Thành, tìm cho mình vị trí người phụ trách để có được danh dự…

Tác giả có đôi điều muốn nói: "Chắc chắn rằng những điều tốt đẹp sẽ luôn đến. Kể cả khi đến muộn cũng là một điều bất ngờ."

"Chúng ta không phải cùng một loại người, gặp nhau là đủ rồi."

——Từ bộ phim "Dưới ánh mặt trời Tuscan"