[…]Bên dưới con đường có một hàng cây xanh rợp bóng, một cô gái đứng nép mình vào thân cây. Những cơn gió khuya lạnh lẽo vẫn thổi từng cơn lạnh lẽo vào người cô, nhưng cô vẫn không muốn dời đi.
Cuối cùng cũng có một chiếc xe quen thuộc chạy đến đỗ trước một căn nhà quen thuộc. Cô cảm thấy may mắn khi vẫn nhớ Ám Dạ Hoắc đã nói: "Bác đã cho phép Rer trở về căn nhà cũ của cháu…" - Nếu không cô không biết đi đâu tìm Rer.
Bóng dáng quen thuộc cuối cùng cũng hiện ra trước mặt Runa, dường như Rer gầy đi rất nhiều. Dù trong đêm tối cô vẫn nhìn thấy đôi mắt sâu thăm thẳm đầy u buồn của anh, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi. Cô đưa tay lên miệng cắn chặt cố kìm tiếng khóc đau xé trong lòng mình, nước mắt thi nhau rơi xuống.
Đức muốn cô khuyên Rer, nhưng cô lại không có can đảm để gặp mặt, cô sợ…Cô sợ trái tim ngốc nghếch của cô sẽ lại chạy về bên cạnh anh. Cô không thể, không thể làm như vậy, nếu làm vậy, cô sẽ rất có lỗi với Max.
Bây giờ Runa mới hiểu được cái cảm giác lặng lẽ nhìn người mình yêu thương từ xa mà không thể đến gần, càng không thể chạm vào. Rer đã bao nhiêu lần lặng lẽ nhìn cô thế này? Cảm giác của anh cũng đau xót như cô thế này hay còn đau hơn gấp bội phần.
Rer lặng lẽ tra chìa vào trong ổ, mở cửa đi vào bên trong. Cô không còn đủ sức nhìn anh thêm giây phút nào nữa, cô quay lưng bước đi. Những cơn gió dường như lạnh lẽo hơn, đóng băng sự đau đớn của cô càng làm cho nó đau đớn hơn. Tiếng bước chân dìu dặt vô hồn nên xuống nền gạch vang lên những âm thanh trong đêm tĩnh mịch.
"Yến…"
Bước chân Runa bỗng dừng lại, trái tim thắt lại khi cô nhận ra giọng nói vang lên sau lưng. Ngay sau đó là một vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Vòng tay rắn chắc, mạnh mẽ và ấm áp vô cùng. Hơi thở mạnh mẽ gấp gáp theo nhịp đập mạnh mẽ của con tim phả vào mái tóc xõa dài của cô.
Đầu Rer gục xuống, trán anh tựa vào tóc cô khẽ run nhẹ. Cả hai đứng lặng yên như thế rất lâu rất lâu…Trên con phố vắng vẻ, chỉ có ngọn gió lạnh lùa đến.
Bàn tay Runa cuối cùng cũng nhúc nhích, cô khẽ áp vào cánh tay đang ôm lấy mình từ từ kéo nó ra. Nhưng Rer không buông, anh siết tay chặt hơn rồi chầm chậm nói:
""Một chút…Chỉ một chút thôi.""
""Rer đừng ngốc nghếch nữa, thêm một chút nữa cũng sẽ không có gì thay đổi. Hà tất phải gây thêm luyến tiếc cho bản thân? Tối nay em và Max sẽ đám cưới."" – Runa cố gạt tay anh nói.
Rer buông cô ra rồi xoay người cô lại đối mặt với anh, cô cúi gằm đầu xuống không dám ngẩng mặt nhìn anh. Rer sa sầm mặt nhìn cô rồi đưa tay nâng mặt cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi với giọng trầm khàn.
""Nếu ngày mai em đám cưới, vậy thì còn đến đây để làm gì? Làm vậy chẳng phải là gây thêm sự luyến tiếc cho bản thân hay sao?""
Trước sự bắt bẻ của Rer, cô không thể nói lại cô xoay mặt nhìn đi nơi khác, cố ngăn sự đau đớn cồn cào trong lòng.
"Hãy cho anh một lý do để thật sự từ bỏ em đi. Anh sẽ để em đi." – Rer lại lần nữa ôm chặt lấy cô ngậm ngùi nói.
Cô khẽ nhắm mắt lại cuối cùng cô quyết định nói: "Vì em nợ Max quá nhiều. Em phải trả cho anh ấy."" - Nói xong cô đẩy anh ra.
Rer đau đớn nhìn cô rồi nói: "Em nợ Max nên phải trả cho anh ấy. Vậy còn anh thì sao….Em không nợ anh sao?"– Vừa nói anh vừa vạch cổ áo lên, phía trên cổ là một vết sẹo có chữ Sáo Quỷ. Đó là vết sẹo đã để lại từ vết răng cắn của cô từ hồi đó là do cô mà anh bị thế.
"Đây chính là nợ mà em phải trả. Sao em không trả cho anh?"
Runa rơi nước mắt khi nhớ lại từng ký ức đau buồn đầy kinh hoàng trước đây. Cô lùi lại mấy bước, rồi nói với giọng nghẹn ngào:
"Rer, anh không hiểu. Cái nợ mà em nợ anh và cái nợ mà em nợ Max rất khác nhau. Em nợ anh, em đã dùng trái tim để trả. Nhưng em nợ Max lại không thể trả cho anh ấy bằng trái tim…Vậy thì chỉ có thể trả cho anh ấy bằng cái thân xác này mà thôi."
"Anh không hiểu đâu? Anh vẫn là một người khỏe mạnh không khiếm khuyết, vẫn là một người có tất cả mọi thứ. Nhưng Max rất đáng thương, anh ấy có rất nhiều nỗi khổ không thể nói với ai. Anh ấy cũng có thể trở thành một người tật nguyền, có thể sẽ mất tất cả mọi thứ. Cho nên em đã chọn ở bên cạnh anh ấy, làm điểm tựa cho anh ấy. Cho nên…Rer hãy quên em đi…"
"Em đến đây để nói với anh điều này sao? Em quả thật là nhẫn tâm!"
"Không phải." – Cô liên tục lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi, ánh mắt đầy lo lắng nói "Em đến tìm anh vì muốn khuyên anh đừng tham dự cuộc đua xe nữa, nguy hiểm lắm."
"Cho anh một lý do để không tham dự đi." – Rer cười nói.
“Coi như là vì em đi, coi như em cầu xin anh đi…""
"Em lấy tư cách gì để yêu cầu anh, em nói đi?" – Rer cười nhạt hỏi lại.
Runa cảm thấy hụt hẫng sau câu hỏi, đúng vậy…Cô không có tư cách gì để anh phải từ bỏ vì cô.
"Sống chết của anh không liên quan gì đến em. Em về đi." - Rer đau buồn xua đuổi rồi quay lưng bỏ đi.[…]
Runa ngồi đối diện với chiếc gương trang điểm ở phòng cô, đôi mắt u buồn môi cắn chặt để không làm nước mắt rơi trên gương mặt đã được trang điểm hoàn hảo để trở thành cô dâu. Áo cưới, thứ mà cô và Rer đã cùng nhau mặc thử, cùng nhau mộng ước, cùng nhau vẽ nên một tương lai đẹp. Cô sẽ là một cô dâu hạnh phúc rạng rỡ nụ cười. Nhưng tất cả giờ đây như một giấc mơ trong tưởng tượng.
Runa mở ngăn tủ lôi chiếc hộp màu đen ra, cô sờ nhẹ nó rồi mở chiếc hộp ra. Bên trong là móc chìa khóa có hình của cô và Rer hồi đó với hai chữ TB, gương mặt của cả hai đều rạng ngời hạnh phúc. Cô đưa tay vuốt ve gương mặt anh trong hình rồi đau xé lòng đến rơi nước mắt. Hạnh phúc vốn chỉ là ảo ảnh phù du, tựa như những làn khói mờ. Có thể đưa tay chạm vào, nhưng mãi mãi không thể nắm giữ và không thể cảm nhận được.
"Runa, mình hỏi cậu lần nữa. Cậu có hối hận không?" - Mai thở dài giúp cô dặm lại phấn che phủ vệt nước mắt trên mặt. Ngọc Anh ngồi vào mép giường nhìn Runa.
"Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi." – Runa mím môi thở dài chua xót nói.
Cry bỗng nhiên bước vào. Mai và Ngọc Anh cũng cười với Cry rồi bước ra ngoài để hai người họ nói chuyện.
Cry nhìn Runa hỏi: "Chị đã suy nghĩ kỹ chưa?"