Sự Trả Thù Của Ác Nữ

Chương 50: Níu Giữ Em(2).

Rer ôm lấy eo của Runa anh dần dần tiến tới bờ môi nhỏ nhắn kia từng bước từng bước lại gần. Runa vẫn giữ yên tư thế đó dường như có một ma lực nào đó bắt cô phải chấp nhận đáp trả nụ hôn đó. Gương mặt Rer chỉ cách mặt cô khoảng một bàn tay nữa rất gần rất gần. Cô nhắm mắt lại nghĩ đến Max: “Max em xin lỗi hãy để em ích kỉ một lần này được không? Làm ơn ông trời hãy để cô đón nhận tình yêu này của người cô yêu lần cuối đi.”

"Runa...Chị Runa!"

Nhưng tiếng thét đó vang lên làm cô bừng tỉnh dậy và đẩy Rer ra, lặng mình nhìn xuống sân khấu là Cry. Cry cầm chiếc micro đã lấy được của người quay phim bên cạnh. Cry đã liên lạc cho cô rất nhiều nhưng máy bận và thấy được hình ảnh cô trên tivi đang nhảy cùng Rer thì Crey lập tức tới đây ngay và ngăn chặn hai người lại.

"Cry? Có chuyện gì vậy?"

"Max anh ấy..."

Phụp…

Tiếng nói của Cry chưa kịp cất lên hết thì tất cả bóng đèn bị mất hết bao trùm một khoảng tối hư vô. Mọi người phía dưới xôn xao nổi loạn. Còn Runa vừa nghe tới Max thì vội vàng vung tay khỏi Rer mặc cho anh đang giữ tay cô mà ôm váy chạy xuống chỗ Cry. Cô cảm thấy ân hận khi đã ở bên Rer lúc này chứ? Cô bây giờ đáng lẽ ra là ở bên Max cô nợ anh ấy quá nhiều rồi không muốn nợ Max thêm nữa.

Khi tìm thấy được Cry thì những ánh đèn đột nhiên trở lại bây giờ xuất hiện trên sân khấu là một ánh đèn mập mờ nhỏ nhoi. Chỉ rọi xuống chỗ đứng của một bóng người đàn ông. Rer cầm chiếc micro trên tây run rẩy anh không biết liệu anh có thể giữ được cô ở lại không? Dù thế nào đi chăng nữa anh quyết định phải thử.

"TB..."

Tiếng nói dù rất là nhẹ nhàng với mọi người nhưng cũng đủ làm trái tim Runa trĩu nặng xuống đau đớn. Runa đứng yên thẳng người nhưng cô vẫn không dám quay lưng lại…Runa sợ sẽ rơi xuống là những giọt nước mắt. Cry bên cạnh dù rất bực bội nhưng cũng không muốn làm chị mình thêm khó sử, quay lưng lại nhìn lên sân khấu.

Dường như đã đúng theo ý của mình rồi Rer thầm mỉm cười trong bóng tối. Rồi quay xuống bên cánh gà gia hiệu gật đầu với Ngọc Anh và Đức. Dưới bóng đèn mờ ảo trông thật sự cô đơn và lạnh lẽo và tiếng nhạc bắt đầu vang lên...

“Anh không biết bao nhiêu sao trên trời?

Anh không biết cuộc đời mai ra sao?

Ɗù gian lao dù ra sao thì anh vẫn luôn có…Có một người luôn bên cạnh anh mãi thôi!

Anh không biết уêu em sao cho vừa?

Anh không biết ngọt ngào haу trăng sao?

Tình уêu anh dù không mấу lời nhưng lòng a biết ý nghĩa cuộc đời nàу khi có em….Và em ơi điều anh biết là mỗi khi em cười là bao nhiêu phiền lo trong đời biến tan. Và em ơi điều anh biết là nỗi nhớ tơi bời mỗi khi em rời xa chốn đâу em giận anh.

Và em ơi điều anh biết là…Lắm khi đau lòng vì anh vô tình cho em buồn xót xa.

Và em ơi điều anh biết là…Không cần câu hứa đã уêu hôm naу уêu nhiều hơn lúc xưa.

Anh trông thấу bao bông hoa trên đời? Anh không thấу người nào xinh hơn em. Vì anh уêu trọn đôi mắt nàу, yêu trọn tâm trí chỉ xin một đời được che chở em...”

Đằng sau chiếc mặt nạ của Runa dần dần ướt đẫm nhưng tiếng hát vẫn còn. Vẫn còn vang bên cô ngồi xuống đất trái tim đau khổ quằn xéo. Cry thấy vậy liền nhìn lại sàn chữ T chỗ Rer vẫn đang đứng hát đó liền thầm xin lỗi Rer rồi ngồi xuống kéo Runa đứng dậy.

"Chị chúng ta đi thôi, Max anh ấy gặp tai nạn."

Câu nói vừa nói xong Runa liền bừng tỉnh bước đi theo Cry không quay lại nhìn sàn chữ T. Nơi người đàn ông cô yêu đang đứng đó đau khổ hát đó. Bóng người Rer nhìn đã rời khỏi anh biết mình đã hết cơ hội rồi cô không chọn anh?...Rồi sau đó là những thanh âm khiến mọi người nghe chói tai vang lên từ chiếc micro Rer vứt xuống sàn rồi bỏ đi đó...

***

Bệnh viện X.

"Max anh không sao chứ?"

Tiếng Runa hốt hoảng chạy tới bên giường bệnh người đàn ông khuôn mặt trắng bệch trên giường bệnh đang nở nụ cười khi nhìn thấy cô.

"Em sao vậy anh có sao đâu chỉ là trượt chân trong nhà tắm chút xíu mà Cry đã nghiêm trọng đưa anh tới bệnh viện rồi. Anh không sao."- Max cầm tay cô và nói.

"Lần sau em sẽ ở bên anh sẽ không để anh một mình như vậy đâu em hứa đấy. Max à em hứa đấy."- Runa vừa nói vừa khóc ôm lấy Max. Khuôn mặt được trang điểm tinh tế bị nhòe ra khiến mặt cô không khác gì cô bé lọ lem.

"Anh ổn mà, Runa hôm nay buổi dạ hội thế nào rồi, ổn chứ ?"- Max vừa nói vừa nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau mặt cho cô.

"Ổn…Ổn." - Runa nói nhẹ nhàng giấu diếm.

"Runa hay là mình tạm hoãn đám cưới ngày mai lại nếu như mà em chưa suy nghĩ kĩ?"- Max lặng nhìn vào đôi mắt trong veo kia của cô hỏi.

"Không…Không em suy nghĩ kỹ mà không hoãn em hứa đấy. Max chúng ta phải kết hôn…"

"Rồi anh hiểu mà…Nếu như em muốn dừng lại anh sẽ làm không sao đâu." - Max ôm cô vào lòng và cười.

"Không nhất định...Không thể hoãn."

“…”

11:00 - Phòng chờ lễ cưới.

Tất cả mọi người trong phòng đang chuẩn bị đồ lễ phục và trang điểm cho Runa cho buổi lễ kết hôn tối nay. Bỗng tiếng gõ cửa rồn rập ở của phòng vọng tới.

Ngọc Anh đi ra mở cửa, cô vô cùng ngạc nhiên khi thấy Đức. Đức không nói không rằng xông thẳng vào trong phòng nhìn Runa hùng hổ nói: "Cô có biết cô làm vậy, bây giờ Rer thế nào không? Cậu ấy đau buồn đến điên rồi, cậu ấy đã nhận lời tham gia đua xe với người ta. Cô mau đi khuyên cậu ấy đi."

"Anh ấy nhận lời đua xe vì anh ấy thích đua xe. Sao tôi có thể khuyên anh ấy được?"- Cô cố tỏ ra lạnh lùng nói.

"Runa, cô có biết đã lâu rồi Rer không đua xe hay không? Hơn nữa nghe nói lần này là ở một con đường đèo nguy hiểm. Còn tôi vẫn nể tình xưa chúng ta còn là bạn mà tới đây nói cho cô biết. Tôi mặc kệ cô làm cách nào cũng được, mau đi khuyên cậu ấy hủy bỏ đi. Nếu không, cậu ấy mà xảy ra chuyện gì thì tôi không bỏ qua cho cô đâu."– Đức nghiến răng nghiến lợi nhìn cô cảnh cáo, nói xong cậu bỏ đi.

Runa ngồi chết lặng tại chỗ sau khi nghe Đức nói, cô không ngờ mọi việc lại như thế. Ngọc Anh, Mai và Cry đều nhìn cô nhưng không biết nói gì trước sự việc này.