Runa quay đầu lại nhìn Cry. Hôm nay con bé rất khác mọi ngày, mặc chiếc váy màu xám, tóc uốn qua một bên trong rất đẹp.
"Chẳng phải đây là suy nghĩ mà em mong muốn chị làm sao?"
"Em đã hối hận. Em cứ nghĩ mình rất cao thượng, có thể vì Max mà giúp cho anh ấy hạnh phúc. Chỉ cần anh ấy được hạnh phúc là em mãn nguyện. Nhưng khi hay tin hai người kết hôn, em mới biết mình rất ích kỷ, em ước hai người không thể kết hôn…Em biết bản thân đang ghen tỵ với chị."
"Chị hiểu mà, con người dù có rộng lượng đến đâu thì cũng không thể nhìn thấy người yêu mình bên cạnh người khác được. Nhưng mà dù không có em, chị cũng sẽ quyết định ở bên cạnh Max. Bởi vì chị nợ anh ấy quá nhiều."
"Hứa với em, hãy làm anh ấy hạnh phúc có được không?"– Cry nhìn Runa, ánh mắt chất chứa u buồn, nhưng lại ẩn chứa nhiều xúc cảm van nài.
"Chị hứa!"
Ngay khi Cry bước ra thì Ám Dạ Hoắc bước vào. Ông nhìn Runa một cách yêu thương, cô quá giống mẹ cô. Ông cũng từng cùng với mẹ cô ước mơ một đám cưới hạnh phúc thế này. Tiếc rằng ông mãi mãi không có dịp nhìn thấy.
"Dù cháu chọn lựa thế nào, bác cũng chúc cháu hạnh phúc. Hai đứa đều là con của bác. Tấm lòng người cha như bác đều mong muốn con mình hạnh phúc. Rồi Rer cũng sẽ quên được cháu thôi, cho nên cháu cứ yên tâm mà ở bên cạnh Max."– Ông nắm tay Runa vỗ về như một người cha trước khi con gái lấy chồng.
"Cháu hiểu, cháu hy vọng như thế."
Khi tất cả mọi người ra ngoài chờ xe hoa đến, Runa nhận được một tin nhắn của Rer.
"Anh đang ở nơi hạnh phúc nhất của chúng ta. Qua ngày hôm nay anh sẽ quên em mãi mãi." - Runa khẽ nhắm mắt sau đó xóa bỏ tin nhắn.
"Max, cậu làm vậy liệu hai người có hạnh phúc không?"– Trần Bảo Sơn bước đến bên cạnh Max nhìn gương mặt không có chút gì rạng rỡ của một chú rể hỏi.
Max không trả lời, ngước mặt lên cao thở dài. Bản thân anh cũng từng hỏi, liệu sau này hai người họ có hạnh phúc hay không? Max không biết, càng không muốn biết, có lẽ là do trong anh có một chút ích kỷ. Cũng có lẽ là do anh sợ cái cảnh tượng sẽ mất đi tất cả vì thế mới muốn chiếm giữ lấy cô chăng?
"Max, miễn cưỡng không hạnh phúc đâu. Nhưng mình vẫn mong sau này hai người sẽ hạnh phúc bên nhau."– Trần Bảo Sơn vỗ vai người bạn thân rồi bước ra ngoài.
Cuối cùng xe hoa cũng đưa Runa và Max đi đến nơi diễn ra lễ cưới. Chẳng ai có tâm trạng nhìn ngắm lễ đường như thế nào. Cô ngồi ở phòng chờ cho đến khi buổi tiệc sắp bắt đầu. Mọi người cũng đi ra để phụ giúp để lại một mình cô.
Max cùng mọi người bước vào, đã tới giờ làm lễ. Runa cố mỉm cười thật tươi nhìn Max, rồi bước đến khoác tay anh khẽ nói: "Chúng ta đi thôi."
Max cũng cười gật đầu, dắt tay cô bước ra cửa. Đột nhiên từ xa, tiếng bước chân dồn dập chạy đến. Đức và Tuấn cùng chạy đến chặn đường hai người hỏi:
"Runa! Chiếc xe của Rer có vấn đề rồi, không thể đua được. Cô có biết anh ấy sẽ đua ở đâu không?"
Như sét đánh ngang tai…
Khi Rer ra đi, Runa cứ nghĩ khoảng cách xa nhất là khi hai người ở hai bờ đại dương không thể nhìn thấy nhau. Khi Rer trở về, khoảng cách giữa hai người không rút ngắn lại mà tăng thêm. Nhưng giờ đây, cô mới thấy…Khoảng cách xa nhất của hai người chính là khoảng cách giữa sinh ly và tử biệt.
Có hối hận không? Rất nhiều người đã hỏi cô câu hỏi đó. Cô không thể trả lời được. Bởi vì, cô không có sự lựa chọn nào cả thì làm sao có thể hối hận được, cũng không có tư cách để nói câu hối hận.
Hối hận? Con người thường rất hay hối hận về những việc mình đã làm, có người hối hận kịp thời. Có người khi hối hận đều đã muộn, cũng có người mãi mãi không hối hận. Runa từ trước đến giờ luôn là người tự tin vào bản thân mình, cô rất ít khi hối hận về những gì mình đã lựa chọn.
Và lần này, cô cũng không hối hận khi quyết định đám cưới với Max.
Có lẽ định mệnh đã sắp xếp chúng ta đến bên nhau, hai chúng ta từ hai thế giới khác nhau lại yêu nhau, có lẽ đó là trò đùa của số phận? Anh nói với em rằng chỉ cần em quay đầu lại thì sẽ thấy anh đang mỉm cười…
Bắt đầu, có thể cùng nhau. Nhưng kết thúc, chưa hẳn là cùng nhau bước đi. Là cô vô tình sao?
Rer có chuyện thì Runa lại không thể khóc. Cái cảm giác nước mắt chảy ngược này thật khiến người ta sống không bằng chết. Cô không thể khóc vì trái tim cô đã vỡ vụn ra thành những hạt bụi và lặn xuống đáy vực sâu thẳm.Tình yêu chưa bao giờ chỉ ngọt như kẹo hay đắng như khổ qua. Quan trọng là ta đã được những gì trong tình yêu ấy.
Tựa vào góc tường nơi giường bệnh, cô lặng lẽ ngắm nhìn dòng người đang vội vã qua lại mà trong lòng giăng đầy những nỗi đau vây lấy. Mối tình của cô chẳng có một hẹn hò đúng nghĩa, không hề có một lần chạm môi nhau và thậm chí chưa bao giờ cô dám cho phép nó có thể bắt đầu…Vậy mà điều ấy vẫn cứ xảy ra......
Nếu như cô có thể khóc, thì ngực không thể đau đến không thở được, máu cũng sẽ tiếp tục chảy mà không ngừng lại.
Tử thần có thể bắt anh…Nhưng anh sẽ không để bị mất em!
Khi người ta đã quen dần với một điều gì đó tưởng rằng là mãi mãi nhưng khi mất đi cảm giác đau khổ chạm tới tận cùng. Mắt cô giờ đây đang mờ dần đi, những cơn nhức đầu vẫn đang không thôi hành hạ nhưng đau đớn hơn là con tim đang ngập đầy nỗi nhớ. Cố gắng nhìn qua khung cửa sổ, để tìm một ai đó giống anh.
Hy vọng anh sẽ đến bên cô và ôm cô vào lòng nhưng sau cùng lại là những sự thất vọng. Mỗi ngày thức dậy cố mở tắt thật nhanh để nhận được những bó hoa hồng, những chú gấu bông và những lời chúc ngọt ngào nhưng không.
Anh không có đây và chẳng có bất cứ món quà nào cả mà chỉ mình cô lẻ loi, đơn độc. Rõ ràng chính cô là người đã bỏ anh đi nhưng sao trong cô vẫn chờ mong một điều gần như không thể. Rõ ràng là hai người đã quá xa...