Sự Trả Thù Của Ác Nữ

Chương 45 : Sự Im Lặng Của Max(1).

Cry không trả lời mà đợi Runa ngồi xuống và gọi nước, Cry mới nhìn thẳng cô hạ giọng nói: ""Chị, em có chuyện muốn nói với chị…"

""Chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì với em sao Cry?" – Runa liền gật đầu, thái độ có chút hốt hoảng.

""Không em không sao. Điều em muốn nói với chị là về anh Max."

"Max? Chuyện gì?"

""Anh ấy yêu chị... ""– Cry nói lên một cách bình thản gương mặt có chút buồn bã.

Runa chỉ cười không nói gì cả.

""Max là một chàng trai tốt. Anh ấy xứng đáng được nhiều người ngưỡng mộ."" - Runa gật đầu tỏ vẻ hiểu.

""Nhưng người có thể làm anh ấy chú ý chỉ có một mình chị mà thôi."

Cô ngẩng đầu nhìn Cry, đôi mắt cô chứa đầy u buồn đôi mắt Cry cũng vậy. Cô cảm thấy tim rất nhói đau.

Con bé yêu Max?

Runa được những người phụ nữ yêu Max ghen tị, nhưng cô lại có lòng rũ bỏ anh, nỗi hổ thẹn trong lòng cô lại dâng lên.

"Em yêu anh ấy...Đúng không Cry?"

Tất nhiên là Cry biết thể nào chị cô cũng biết được chuyện này. Cry chỉ nhắm mắt lại uống nốt ngụm bia trong cốc rồi từng giọt nước mắt rơi xuống. Runa bàng hoàng lặng lẽ thở dài vậy chẳng nhẽ là cô cướp đi hạnh phúc của em gái mình ư? Cô cắn chặt môi.

""Thật ra, Max đã giấu chị một chuyện, em cũng chỉ được biết gần đây thôi…"" – Cry nhìn cô, trong đáy mắt thể hiện sự quyết tâm lần nữa.

"Tay anh ấy thật sự chưa khỏi mà còn có dấu hiệu nghiêm trọng hơn. Nếu chữa không khéo thì có khả năng bị liệt mãi mãi."

Runa như người vừa bị sét đánh trúng toàn thân khiến cả cơ thể bị tê liệt. Rồi như một luồng điện chạy qua khiến cả người run lên bần bật, tim cũng vì thế mà trở nên rối loạn đầu óc quay cuồng. Hai chân cứ run lên như thể đã bị ai đó rút mất gân. Bàn tay nhúc nhích vì run không sao kiểm soát được. Lát sao cô cố gắng để hỏi lại, môi cũng khẽ run khiến cho lời nói bị đứa quảng:

""Lời em…Vừa nói…Là…Sự thật sao?""

""Đúng vậy.""

Runa cảm thấy dường như sức lực còn lại trong thân thể đã bị rút cạn.

""Nhưng mà chính Trần Bảo Sơn đã nói với chị là tay Max đã không sao rồi. Anh ấy là một bác sĩ giỏi, lẽ nào anh ấy đã chuẩn đoán sai?"" – Runa không dám tin vào những điều mình vừa nghe thấy, cô liền đưa ra chứng cớ để biện giải.

“Trần Bảo Sơn là một bác sĩ giỏi, nhưng đồng thời cũng là một người bạn tốt. Bạn bè giúp đỡ nhau giấu giếm cũng là lẽ thường. Chẳng lẽ đến lời em chị cũng không tin sao?""– Cry chậm rãi nói.

Nước mắt Runa đột nhiên rơi ra lúc nào cũng không hay.

""Cho nên em, em cầu xin chị, cầu xin chị hãy ở bên cạnh anh ấy đừng rời xa anh ấy…""– Cry quỳ xuống xin cô.

“Runa anh chẳng còn gì cả, chỉ còn có em thôi. Xin em, đừng rời xa anh có được không?” - Câu nói hôm trước như vang vọng vào tai cô. Là vì việc này sao, là vì việc này cho nên lúc đó anh đã đau buồn đến như thế sao?

Nhưng chợt một ý nghĩ lướt qua trong đầu cô. Chuyện cánh tay và chuyện hôm đó dường như là hai chuyện khác nhau. Đã có một chuyện gì đó xảy ra khiến cho Max kích động đến như vậy?

""Chị có biết vì sao Max lại cho chị tự do lựa chọn ở bên anh ấy hay Rer hay không?"" – Cry đột nhiên hỏi, nhưng không đợi cô trả lời bèn nói tiếp.

""Là vì anh ấy đã nhìn thấy em lo lắng cho Rer nhất nhiều lần. Max đã cho chị và Rer rất nhiều cơ hội ở bên nhau. Và giờ cho chị sự lựa chọn. Cho nên xin chị đừng trở về bên Rer mà rời xa Max có được không?"

""Cry, em yêu Max, sao lại muốn chị và anh ấy ở bên nhau?""

Cry nghe cô hỏi thì sững người lại cười buồn rồi trả lời: ""Phải em yêu anh ấy. Nhưng chị, một cô gái thông minh như chị chắc hiểu đạo lí: Yêu một người là muốn cho người mình yêu hạnh phúc.”

""Không phải vì em ghét anh Rer mà bởi vì nếu không thấy Max được được hạnh phúc thì em cũng sẽ không sống nổi nữa. Cho nên em sẽ không vì sự ích kỷ chiếm hữu mà bám lấy anh ấy. Vì người em yêu em sẵn sàng đứng bên cạnh giúp đỡ, gánh chịu mọi đau buồn bất hạnh cho anh ấy. Em biết khi yêu cầu chị ở bên cạnh Max là rất ích kỷ vì chị yêu Rer…Nhưng em không nỡ nhìn anh ấy đau khổ, cho nên em quyết định nói ra sự việc lần này.""

Sau khi tạm biệt Cry, cô yêu cầu Cry đừng nói với Max là cô đã biết tất cả sự thật. Cô cứ thế đi như kẻ mất hồn, lang thang dọc trên con đường, cô không chú ý đến người đi đối diện mình. Runa nhăn nhó cúi xuống nhìn chùm chìa khóa bị rơi xuống lên lặng lẽ bỏ đi.

Cô nhìn chùm chìa khóa trên tay người đó, bất giác nhớ lại lúc Max làm rơi chìa khóa. Những giọt nước mắt vừa cạn lại tiếp tục rơi, sao cô lại không để ý?

Có rất nhiều việc cho thấy tay Max không bình thường nhưng vì cô quá vui mừng. Cảm giác tội lỗi trong lòng nhẹ đi khi biết tay anh đã bình phục nên đã chối bỏ những sự việc đó.

Bây giờ cô biết được sự thật rồi, sự đau khổ chồng chất lên nhau. Nếu cô đến với Max thì Rer sẽ ra sao? Cô từng làm tim anh tan vỡ một lần, giờ đây cô lại cho anh một tia hy vọng, lẽ nào lại tiếp tục dập tắt hy vọng của anh? Nhưng nếu cô chọn Rer thì nỗi đau mà Max phải gánh chịu sẽ khiến cô day dứt không yên.

**

Trần Bảo Sơn đang làm xem nốt số hồ sơ bệnh án của hôm nay thì cánh cửa phòng anh bật mở.

Runa bước vào với đôi mắt vừa đau buồn vừa giận dữ tiến lại phía bàn anh ngồi. Trần Bảo Sơn thấy cô tự tiện xông vào phòng anh mà không báo trước lại nhìn thấy vẻ mặt của cô thì trong lòng cảm thấy bất an vô cùng. Trần Bảo Sơn nhìn cô đợi chờ…Nhưng ánh mắt cô đột nhiên trở thành van nài khi hai chân cô khụy xuống quỳ xuống trước mặt anh.

Trần Bảo Sơn giật nảy mình trước hành động của cô, anh vội bật dậy chạy đến nắm tay Runa kéo cô đứng dậy hỏi:

""Runa em sao vậy, đã xảy ra chuyện gì. Mau đứng lên đi.""

Cô lắc đầu rụt tay khỏi tay Trần Bảo Sơn, nước mắt rơi xuống, cô nói trong tiếng nấc: "Trần Bảo Sơn! Em xin anh hãy nói rõ bệnh tình của Max cho em biết có được không?""

""Em đứng dậy trước đi rồi nói.""– Trần Bảo Sơn thở dài nói rồi dứt khoát kéo tay cô đứng dậy.