Runa bước ra khỏi bệnh viện trong trạng thái mơ hồ không sức sống. Cái sự thật mà cô không dám tin, cái sự thật mà cô đã đi tìm đáp án cuối cùng cũng được làm rõ. Cô bị sự giằng xé trong lòng làm đau đớn khôn cùng. Lời Trần Bảo Sơn cứ vang vọng bên tai cô:
“Thật ra lần trước Max đi công tác, thật chất là đi khám lại cánh tay của cậu ấy. Vốn dĩ cần phải phẫu thuật lại thêm vài lần nữa, nhưng khi cậu ấy trở về lại là lúc em xảy ra chuyện. Cho nên cậu ấy đã bỏ qua cơ hội phẫu thuật cho bản thân. Cậu ấy không nỡ rời bỏ em trong lúc em khó khăn thế này.”
Ngay lúc đó, Rer nhắn tin đến. Vẫn chỉ có ba chữ: “Anh chờ em.”
Trước đây ba chữ này khiến cô cảm thấy ngọt ngào vô cùng…Nhưng giờ này ba chữ này như một nhát dao chém thẳng vào tim cô, chẻ nó ra làm hai phần. Dù cô chọn phần nào thì vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng, bởi vì cả hai đều là tim của chính cô.
Cuối cùng Runa cũng đến nhà Rer, cô cố giấu đi nỗi buồn trong lòng để đối diện với anh. Đón nhận cái ôm ấm áp và cái nhìn trìu mến của Rer nhưng cô đã không còn cái cảm giác hạnh phúc như mọi khi nữa. Cô đẩy anh ra cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng mình nói:
"Em đi nấu cơm cho anh."
Khi cả hai đã ăn xong, cô đang gọt trái cây thì anh đột nhiên lên tiếng với vẻ e dè ngập ngừng:
"Runa! Em có thể…Để Hà Phương một con đường lui không? Chỉ lần này thôi.”
“Anh với cô ta sẽ kết hôn…" – Rer ngừng một lúc lâu mới tiếp tục nói tiếp.
Cạch….
Rer giật mình vội chạy đến xem xét ngón tay bị cắt trúng của cô, giọng lo lắng hối hận nói:
"Anh xin lỗi, đáng lý anh không nên nói ra. Bỏ qua chuyện này đi."
Rer định đưa ngón tay cô vào miệng để ngăn chặn những giọt máu đang tuôn ra từ vết cắt nhưng cô đã rụt tay lại. Cô nắm chặt ngón tay chảy máu của mình trong lòng bàn tay. Mắt khẽ khép lại cảm nhận sợi dây giằng co trong lòng cô đã phựt đứt rơi xuống đáy lòng cô. Lời anh nói như một giọt nước tràn ly, đã không có cách gì lấy lại được. Cô mở mắt nhìn anh, không có sự oán trách, không có sự đau khổ…Chỉ có sự thất vọng tột cùng.
Lời đã nói ra không cách gì rút lại. Cô nhìn Rer đau đớn nói:
"Em thật thất vọng về anh!" – Nói xong cô quay lưng bỏ đi một mạch, không kịp để anh có sự níu kéo.
Runa chạy như bay ra khỏi nhà Rer, cô cũng không biết mình chạy bao lâu, chỉ đến khi chân cô gần như đuối sức rồi té xuống đất. Khi cô ngẩng đầu lên, trước mặt cô là một tiệm nữ trang cao cấp…
Sau đó cô đã tránh gặp mặt Rer, cũng không nhận điện thoại của anh.
Khi cô đến nhà Max, cánh cửa nhà không đóng lại mà mở hờ. Cô cảm thấy rất kì lạ, cô vội vàng đẩy cửa bước vào trong. Cô nhìn thấy phòng khách bị đập phá đổ vỡ khắp nơi, nỗi sợ hãi trong lòng khiến tim cô đập mạnh. Max đang ngồi im lặng trên sofa, nét mặt dường như đau đớn lắm. Nhìn thấy Max không sao cô thở dài trút hết nỗi sợ hãi lúc nãy ra. Cô bước nhanh đến bên Max hỏi:
"Max! Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là có chút bực mình thôi." – Max giật mình khi nghe Runa hỏi. Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt đang che giấu một điều gì đó. Anh tránh nói đi chuyện khác.
"Để anh dọn dẹp lại một chút."– Max vội vàng đứng lên thu dọn những bề bộn bên dưới đất.
"Em cứ ngồi đó đi."
Cô nhìn dáng vẻ lui cui dọn dẹp của Max đột nhiên thấy thương cảm vô cùng. Dường như cánh tay Max không đủ sức để bê chồng sách đã được xếp ngay ngắn. Max đặt từng cuốn từng cuốn lên kệ, cô nhìn thấy cảnh đó cắn chặt răng để không bật khóc. Cô nén những giọt nước mắt vào lòng cố tỏ vẻ không có gì nói:
"Max, anh xem nè."
Max quay lưng lại nhìn, cô đã giơ một bàn tay ra phía trước, mu bàn tay giơ về phía Max. Ngay ngón áp út là chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh, cổ tay cô là chiếc lắc hình ngôi sao rất đẹp. Cô cười nhìn Max cười dịu dàng nói:
"Lần trước em nói với anh, chiếc nhẫn hơi rộng, em sợ nó bị rơi mất nên đem cất. Hôm kia em đã đem đến tiệm nữ trang cao cấp bảo họ thu nhỏ lại. Sẵn làm lại chiếc lắc bị đứt này luôn."
"Vậy à."– Max cười yếu ớt nói "Sao em không nói để anh cho người đi làm?"
"Anh bận nhiều việc nên em không muốn làm phiền. Hôm nay làm xong là em đến đây liền. Em có chuyện muốn nói với anh…"- Cô ngừng một lát rồi quyết tâm nói.
"Chúng ta kết hôn đi!"
“…”
Chiếc ly trên tay Max rơi xuống, Anh ngạc nhiên nhìn Runa, chỉ bắt gặp nụ cười dịu dàng của cô. Max vội quay mặt lại nơi khác, anh không muốn cô nhìn thấy gương mặt đầy kích động của anh lúc này. Lát sau, Max lên tiếng:
"Runa, em về với Rer đi."
"Tại sao? Chẳng phải anh cho em sự chọn lựa hay sao. Vậy tại sao khi em chọn lựa, anh lại rút lui?" – Cô thắc mắc lên tiếng hỏi vặn lại.
"Nói tóm lại, anh không muốn kết hôn với em nữa. Em về đi." – Max lớn tiếng xua đuổi.
"Vậy thì anh nói lý do không muốn kết hôn với em đi?"– Cô nhất quyết nói.
Max hít một hơi thật sâu rồi quay lưng nhìn thẳng vào mắt cô:
"Tại vì tôi không muốn cô thương hại tôi. Và vì cô khiến anh em tôi gây tranh cãi. Lý do đã đủ chưa?"
Runa choáng váng khi nghe Max nói, cô suýt chút té xuống ghế. Đau xót, hối hận vô cùng, cô bật khóc nói:
" Max, từ cái giây phút anh cứu em thì thì em đã nghĩ rằng có thể chấp nhận anh. Em chỉ dùng việc quên anh ấy làm động lực sống, làm động lực để bản thân mạnh mẽ hơn, để em không gục ngã. Ở bên cạnh anh là thật lòng mong muốn của em. Không phải lợi dụng, càng không phải thương hại. Em đã từng nói: Trong lòng em có anh! Điều này hoàn toàn là sự thật. Có lẽ tình cảm của em đối với anh chưa đủ nhiều nhưng em có thể cam đoan ý muốn kết hôn với anh không phải là thương hại anh."
"Dù cô muốn kết hôn với bất kỳ lý do gì, tôi cũng đều từ chối. Cô về đi." – Max ánh mắt lạnh lùng, thái độ thờ ơ nói, xong rồi quay lưng bỏ đi vào phòng của mình. Đóng sầm cửa lại.
Cô đứng nhìn theo bóng dáng Max bàng hoàng bất động, cảm giác chua xót trong lòng. Là cô đã phạm sai lầm, là cô đã lừa dối trước cho nên Max không tin cô. Là cô tự làm tự chịu, không thể trách ai. Cô lặng lẽ lau nước mắt ngồi xuống giúp Max thu dọn lại nhà cửa. Đang thu dọn, cô thấy một tờ giấy bị vò lại có dấu ấn của bác sĩ.
Runa bèn mở ra xem, cô nghĩ chắc là giấy ghi lại bệnh tình của Max, chính vì có biến cố nên anh không dám tiếp nhận cô. Anh sợ làm cô khổ sở, cho nên mới nói những lời như thế.
Nhưng khi cô đọc tờ giấy đó, gương mặt cô hoàn toàn sửng sốt. Cô không ngờ, mọi việc làm như thế. Thảo nào mà Max luôn trầm tĩnh đến thế, lại trở thành người nóng nảy đập vỡ đồ đạc trong nhà. Cái sự thật này đến cô còn không chấp nhận được, huống hồ là Max.
Tại sao lại như thế? Cô run rẩy nhìn về căn phòng đã đóng kín của Max.
Tại sao Max không phải là con trai ruột nhà họ Ám?