Sự Trả Thù Của Ác Nữ

Chương 44: Từ Bỏ(2).

Trần Bảo Sơn thấy hai người xông xông vào phòng mình thì hơi sững lại, nhưng khi nhận ra Max thì liền nở nụ cười. Nhưng nụ cười liền trở nên đông cứng lại khi cậu thấy người phía sau Max là ai. Cây bút trên tay cậu chực rơi thỏm xuống mặt bàn lăn long lóc. Trần Bảo Sơn đứng bật dậy, gương mặt đã thay đổi, cả người cũng có một luồng máu nóng chạy qua khiến tim không khỏi run lên từng cơn.

Runa cũng giương mắt ngỡ ngàng nhìn Trần Bảo Sơn môi mấp máy…

""Thằng này, làm gì mà bất ngờ đến sững sờ như thế hả?"" - Max không biết mối quan hệ giữa Trần Bảo Sơn và Runa nên cười trêu chọc Trần Bảo Sơn.

Nhưng rồi Max bắt gặp ánh mắt của hai người kia, anh sững sờ một lúc rồi cười hỏi: ""Hai người quen nhau à?""

Tiếng Max làm cho hai người bọn họ thoát khỏi những giây ngỡ ngàng ban đầu. Cô bèn nhẹ nhàng cười rồi gật đầu chào Trần Bảo Sơn nói:

""Anh Trần Bảo Sơn! Đã lâu không gặp.""

“Chào em, đã lâu không gặp cũng chừng ba năm rồi nhỉ."" – Trần Bảo Sơn cũng mỉm cười chào Runa rồi im lặng nhưng ánh mắt cậu lại như có rất nhiều điều muốn hỏi.

""Nếu hai người đã quen biết rồi thì mình khỏi giới thiệu tên nữa. Cô ấy là bạn gái anh.""- Max quay sang Runa nói.

""Cậu ấy là bạn thời trung học của anh, nhưng cũng kém anh ba tuổi."

""Vậy à."" – Cô gượng cười đáp. Cô không dám nhìn thẳng Trần Bảo Sơn, cô biết trong lòng Trần Bảo Sơn đang cảm thấy gì.

Phân nửa đất nước này đều biết Max và Rer là hai anh em. Trần Bảo Sơn biết cô và Rer có quan hệ gì…Bởi vì trước đây có đợt cô gặp tai nạn mất rất nhiều máu chính Trần Bảo Sơn đã tiếp nhận máu của Rer cho cô. Nhưng bây giờ cô lại tay trong tay trở thành bạn gái Max.

""Tìm mình có chuyện gì?”– Trần Bảo Sơn đột nhiên nhìn từ Runa sang Max hỏi.

""Mình muốn cậu nói cho cô ấy nghe về việc điều trị của cánh tay mình, để cô ấy không còn lo lắng nữa.""- Max nghe hỏi liền giải thích lí do mình đến.

Trần Bảo Sơn nghe xong, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện, ánh mắt không còn nhìn Runa đặt nghi vấn nữa. Trần Bảo Sơn quay sang nhìn Runa với ánh mắt nghiêm túc:

""Cho đến hiện nay thì bàn tay của Max đã hoàn toàn hồi phục rồi, có thể sinh hoạt bình thường rồi. Cậu ấy không cần phải đến bệnh viện nữa, chỉ thỉnh thoảng ở nhà tập vật lý trị liệu một chút thôi. Em không cần lo lắng nữa.""

""Vậy sao?"" – Runa reo lên, ánh mắt thoáng mừng rỡ.

Trần Bảo Sơn bèn gật đầu xác nhận, nhưng ánh mắt cậu ném cho Max một cái nhìn cảnh cáo, Max hiểu ý chỉ khẽ gật đầu.

""Runa! Có biết lý do anh đưa em đi gặp bác sĩ là gì không?"" – Max đột nhiên hỏi khi đưa Runa quay lại công ty. Cô quay sang nhìn Max chớp chớp mắt vài cái rồi lắc đầu.

""Bởi vì, anh không muốn em vì bổn phận mà ở bên anh. Anh không muốn em vì cảm thấy nợ anh mới ở bên anh. Nếu lúc trước em nợ anh thì bây giờ em đã trả hết nợ rồi. Tay anh đã bình thường trở lại."" - Sau đó Max im lặng nhìn cô nói tiếp...

""Đúng là mỗi khi em và Rer ở bên cạnh nhau, anh đều biết và cũng rất đau lòng. Nhưng em có biết không, anh chỉ vì câu nói của em năm xưa hồi mà em theo đuổi Rer mà Rer lại vô tâm với em: Bây giờ em không thể trao trái tim mình cho anh, nhưng trong lòng em có anh.” – Max lặp lại câu nói năm xưa của cô.

""Chính vì câu nói này của em mà anh quyết định giữ em bên cạnh mình. Quyết định đào tạo em làm sát thủ. Anh biết hình bóng Rer trong lòng em quá lớn, nhưng dù sao trong một góc nào đó của em có hình bóng của anh. Cho nên anh muốn dùng thời gian và tâm tư mình để làm hình bóng của anh trong lòng em lớn dần lên. Vì vậy anh quyết định cùng Rer cạnh tranh công bằng.""

Cô kinh ngạc nhìn Max, anh không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước.

""Em đã không còn nợ anh, cho nên em có quyền tự do lựa chọn.""

""Sao em đến mà không gọi cho anh?"" – Max nhìn gương mặt hơi tái vì lạnh của cô thương xót trách.

""Em để quên chìa khóa ở nhà. Lại sợ anh bận họp nên em không làm phiền."" – Cô cười nói.

""Vào nhà đi.""– Max vội giục, anh sợ cô lại bị lạnh. Tay đưa vào túi lấy vội chùm chìa khóa ra tra vào ổ. Nhưng chùm chìa khóa lại bất ngờ rơi xuống. Max thoáng sững người, anh lo sợ cô phát hiện được điều gì đó, bèn giả vờ nói:

""Em xem, đến tay anh còn bị lạnh run mà cầm chìa khóa cũng không xong, vậy mà em lại đứng bên ngoài lâu như vậy.""

Runa còn đang suy nghĩ phải bắt đầu sao với Max nên không chú ý đến thái độ lúng túng của anh khi làm rơi chìa khóa thì nghe Max hỏi cô giật mình rồi nói:

""Không sao mà. Thôi vào nhà đi anh.""

Cửa nhà được mở ra, Max vội kéo cô vào trong đẩy cô ngồi ghế phủ lên người cô một tấm chăn. Điều chỉnh lại điều hòa cho ấm và đi rót cho cô một ly trà nóng. Thái độ quan tâm của Max làm cô không sao mở lời được.

Cô cuối cùng chỉ trò chuyện vài câu với Max, đến tối Max đưa cô về mà cô vẫn không thể mở lời được. Khi về đến nhà, cô xuống xe cô hít một hơi thật sâu quyết định nói rõ thì Max đột ngột ôm chặt lấy cô…Giọng khàn buồn thảm vô cùng nói:

""Runa, anh chẳng còn gì cả, chỉ còn có em thôi. Xin em, đừng rời xa anh có được không?""

Lời nói tha thiết khiến trái tim vừa căng phồng đầy quyết tâm của cô bị xẹp xuống. Làm sao cô nỡ nói ra những lời tuyệt tình gây đau đớn cho anh vào lúc này được chứ. Cô lặng lẽ gật đầu.

Max đẩy cô ra rồi cười vuốt mũi cô nói: ""Anh đùa thôi, em mau vào nhà đi.""

Lúc nói, đôi mắt Max chất chứa nhiều tâm sự thầm kín của sự đau thương và mất mát. Nhưng cô không biết là chuyện gì, cô định hỏi thì Max đã lái xe đi mất.

Cry hẹn gặp Runa nói có chuyện muốn nói với cô, cô cũng không thể đoán ra là chuyện gì. Mà cũng đã lâu rồi cô với Cry vẫn chưa gặp nhau và nói chuyện chị với nhau thế nên cô rất vui vẻ đi gặp con bé. Hai người cùng hẹn ở một quán bar. Khi cô đến thì Cry đã có mặt ở đó, trên bàn đã có hai chai bia uống cạn. Dường như Cry đã đến rất sớm, vẻ mặt cô chìm vào trầm tư.

Dáng vẻ cô đọng khi cô nhìn chăm chú vào ly bia đã cạn đá trên tay mình. Thấy Runa tiến tới, Cry bèn ngước đầu nhìn lên thái độ dứt khoát mạnh mẽ. Dường như cô đã trải qua một quãng thời gian khá lâu mới có thể quyết tâm.

"Sao em lại uống nhiều như vậy?"