""Anh không làm được.""– Rer trầm giọng buông nhẹ một câu rồi quay mặt đi.
""Rer! Chúng ta xa nhau hơn sáu năm trời, trong sáu năm đó có rất nhiều việc xảy ra, có rất nhiều việc đã thay đổi. Chuyện của anh và em…""
""Anh chưa từng thay đổi.""- Rer đã gắt lên ngắt lời cô.
""Nhưng em thì có…""– Cô nhìn anh nói, mắt cô sau câu nói này thì đỏ lên, giọng nói nghe uất nghẹn.
Rer trừng trừng nhìn cô, cảm thấy tim mình rất đau, tựa hồ như đã rơi ra. Cậu nuốt nước bọt cái ực, mi mắt khẽ khép lại rồi từ từ quay mặt đi. Cô nhìn thấy biểu cảm đau đớn của anh thì thấy đau lòng vô cùng. Cô cảm nhận một luồng nước đang chực trào trong vòng mắt chực rơi ra ngoài, cô vội vàng ngẩng mặt lên ngăn dòng hai dòng nước mắt.
""Max đã bị rắn độc cắn, anh có biết không?""
Rer nghe Runa hỏi thì quay lại nhìn cô. Max bị rắn độc cắn anh có biết. Nhưng đó là chuyện trước kia, khi gặp lại thì Max đã khỏe mạnh bình thường rồi. Rer im lặng nghe cô nói tiếp.
“Chuyện hôm đó là do em, là vì em…Anh ấy vì cứu em mới bị.""
Gương mặt Rer bỗng hơi tái khi nghe tin Runa xém chút bị nạn rồi cảm giác nhẹ nhõm trong lòng khi biết cô được Max cứu.
""Di chứng của vết cắn đó là bàn tay phải của anh ấy rất yếu, không thể dùng sức nhiều…"" - Cô tiếp tục kệ, rồi cô đau đớn khi nghĩ đến việc vì mình mà Max phải chịu đựng nỗi đau lớn này.
"Lúc em nhìn thấy Max bất tỉnh, hô hấp khó khăn, anh có biết em khổ sở thế nào không? Em chẳng thà rằng người bị cắn đó chính là mình. Nhưng em lại an toàn, thậm chí là không có lấy một vết trầy xước. Mạng em là do Max cứu lấy, cho nên em phải ở bên cạnh anh ấy, em không muốn làm việc có lỗi với anh ấy…Khiến anh ấy đau lòng.""
Rer lặng lẽ nhắm mắt, anh biết mình đã không còn cơ hội. Rồi anh bước ra cửa bỏ đi, còn cô ngồi gục xuống nền nhà thầm rơi những giọt nước mắt.
Em xin lỗi....TB....
[…]Trái tim của em rất đau…Chỉ muốn buông tình ta ở đây. Vì cho đến giờ chẳng có ai biết em tồn tại. Những lần chào nhau bối rối. Người ở bên cạnh anh chẳng nghi ngờ. Lòng em lại chẳng nhẹ nhàng. Lời biệt ly buồn đến mấy cũng không thể nào làm cho em gục ngã đến mức tuyệt vọng…
Chỉ là vết thương sâu một chút thôi anh à? Ngày mà anh tìm đến, em tin anh thật lòng và yêu em bằng những cảm xúc tự nguyện. Làm em quá yêu nên mù quáng đến yếu lòng. Là ngày chúng ta bắt đầu những sai lầm.
Dù cho bây giờ trái tim anh dành hết cho em và yêu em rất nhiều.
Nhưng sau này sẽ ra sao? Em không thể cố tiếp tục nữa...(Chẳng bao giờ em trách anh…Chỉ biết im lặng như thế thôi. Khóc trong lòng không nói ra...Mới xót xa.)
Sáng nay mình em trước gương nhớ một người em rất thương. Một người đã làm cuộc sống em khác đi rất nhiều. Nếu sau này anh vẫn thế thì hãy trân trọng người ở bên cạnh…
Và yêu người ấy thật nhiều…[...]
Mấy ngày sau Runa bận việc công việc vì dự án sắp tới của công ty, buổi mít tinh đó lại đúng vào ngày kỷ niệm của cô và Rer yêu nhau. Cho nên cô đã lấy tên là...
"Ác Ma Huyền Bí."- Mai đọc lên.
"Kèm một buổi lễ hội hóa trang bởi vì hôm đó là ngày hội Halloween." - Ngọc Anh cười nhí nhảnh nói.
“…”
Cái tên vừa được đề ra trước phòng cuộc họp làm cho bao cánh tay tán thưởng đồng ý về ý kiến của Mai và Ngọc Anh.
"Rất tốt vậy chúng ta sẽ lấy tên này đi mọi chuyện giao cho Mai với Ngọc Anh phụ trách và bây giờ cuộc họp kết thúc."
Đột nhiên, Runa nhận được một tin nhắn: ”Em tới chưa?”
Chỉ ba từ thôi mà luôn có cảm giác ngọt ngào đến lạ thường. Cô đã hứa hôm nay sẽ đến nhà Rer làm cơm cho anh. Hình ảnh Rer hiện ra với nụ cười rạng rỡ thu hút, luôn tỏa ra ánh hào quang ấm áp bao phụ lấy cô. Cô khẽ nhắm mắt thở dài, cô biết rằng giờ đây mình đang ích kỷ cho bản thân, bởi vì cô vẫn chọn ở bên người mình yêu. Cô nhắn một tin cho Rer:
“Em quyết định sẽ nói rõ với Max.”
“Anh đợi em.“
Ba từ này tưởng chừng như đang mang đến cho họ một hạnh phúc mỹ mãn, nhưng không ai biết rằng…Ba từ này lại là thứ khiến họ day dứt.
Khi cô quyết định đến nhà gặp Max nói rõ tâm sự của mình, hy vọng Max tha thứ cho sự ích kỷ của cô. Cô không gọi điện, chỉ đứng lặng lẽ chờ bên ngoài cho đến khi nụ cười ấm áp của Max hiện ra khi nhìn thấy cô. Ở anh dường như có điều gì phiền muội bởi hai hàng chân mày đăm chiêu châu lại, chỉ giãn ra khi nhìn thấy gương mặt cô.
"Em muốn nói với anh chuyện gì à?""
Runa cùng Max cùng đi uống cà phê tại một quán cà phê khá sang trọng và yên tĩnh. Runa nhấp từng ngụm cà phê thấp thỏm nhìn Max đang xem tài liệu, môi mấp máy điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Cô cắn môi cúi đầu im lặng.
Nghe Max hỏi, cô giật thót mình như người có lỗi bị bắt quả tang, cô nhìn Max lưỡng lự nói: ""Thật ra…Hôm qua Rer…Anh ấy đã ngủ lại ở nhà em.""
""Vậy à!""– Max khẽ cười gật đầu, trong ánh mắt chẳng hề thay đổi. Anh tiếp tục giở tài liệu ra xem.
""Hôm qua anh ấy bị đau dạ dày, cho nên em mới để anh ấy ở lại nhà. Anh ấy ngủ ở phòng em, em ngủ ở phòng Tiểu Hy."" – Cô vội vàng lên tiếng giải thích.
Max thấy bộ dạng hối hả giải thích của cô thì khẽ cười nháy mắt với cô nói: ""Anh đâu có nghi ngờ gì em, vậy sao em lại cố giải thích cho anh hiểu. Em sợ anh hiểu lầm à.""
Cô khẽ gật đầu. Max cười như không cười xếp tài liệu bỏ vào trong cặp của mình rồi đứng phắt dậy nói: ""Em đi theo anh.""
Max đưa cô đi đến bệnh viện, anh không nói gì chỉ lặng lẽ nắm tay cô kéo cô xăm xăm đi vào bên trong. Đi đến phòng của một bác sĩ, anh không gõ cửa mà đi thẳng vào tựa hồ người bên trong vô cùng thân thiết.
Runa còn đang bâng khuâng không hiểu vì sao Max lại đưa mình vào bệnh viện. Rồi cô bàng hoàng đến sửng sốt khi thấy một vị bác sĩ mặc chiếc áo dược sĩ trắng vô cùng quen thuộc. Người đó không ai khác chính là Trần Bảo Sơn - Người yêu cũ của Đăng Hải Yến một người bạn cũ của cô.