Cúi Xuống Nhìn Anh

Chương 5: Nhân tình của mẹ

Như Hạ vai đeo ống giấy đạp xe về nhà, trên đường về cô ghé đại vào một tiệm sửa xe.

Chủ tiệm là một ông chú mập mạp, ông chủ nhìn cái bàn đạp mòn thấy thương thì khuyên cô nếu muốn dùng lâu dài thì thay cái bàn đạp xịn chút. Nhưng thay một cái trông nó cứ lệch tông với cái bàn đạp bên cạnh, mà cái bàn đạp kia cũng cũ kỹ quá rồi trước sau cũng hư thôi. Vì thế Như Hạ sau khi kỳ kèo trả giá với ông chủ thì cũng phải đau lòng đứt ruột lần nữa rút ví thay nguyên cặp bàn đạp mới toanh cho cái xe đạp cũ kỹ của mình.

Như Hạ ngồi chồm hổm bên cạnh nhìn ông chú tháo vặn bàn đạp cũ bỏ lăn lóc dưới đất. Cô nhặt nó lên bỏ vào giỏ, cái này chắc vẫn đem bán ve chai được. Ông chủ tiệm nhìn hành động keo kiệt của cô thì hơi nhíu mày nhưng cũng chẳng nói gì, vẫn tiếp tục công việc, tháo cặp bàn đạp mới thay vào xe cho cô.

Như Hạ nhìn chiếc xe cũ kỹ mấy năm trời mới được tân trang, cô thở dài trong lòng, thầm nghĩ bảo chú đổi luôn xe mới cho mình nhỉ, cái xe này cũng truyền từ đời mẹ cô rồi thì phải.

Nghĩ đến người mẹ đã khuất, Như Hạ coi như dẹp luôn ý tưởng thay xe mới.

Chiếc bàn đạp mới được lắp vào rất chắc chắn, Như Hạ thấy thời gian còn sớm cứ tà tà chậm rãi đạp về.

Đoạn đường còn lại cũng chỉ là sự lặp lại ngược hướng của cảnh vật quen thuộc. Cô đã ở thành phố biển này từ lúc còn rất nhỏ, có lẽ là từ lúc mới sinh ra nhỉ? Cô và mẹ đã sống nương tựa với nhau suốt mười mấy năm dài, cho đến khi người đàn ông ấy xuất hiện.

Như Hạ đạp xe sát dưới lòng đường phía bãi biển. Ngăn cách bãi cát vàng của biển với lòng đường xe cộ đi là lề đường được lát gạch đá đã cũ kỹ, một số chỗ vì rễ cây dừa mọc trồi lên phá tung cả nền gạch lại chẳng biết đến khi nào mới được lắp lại.

Bên dưới gần bãi cát vàng những cây dừa đung đưa lá, gió thổi mang theo hơi biển mặn mặn, lúc về có lẽ phải tắm một trận, rít quá. Thói quen tắm rửa sạch sẽ mỗi khi từ ngoài đường trở về nhà từ lúc mẹ cô còn sống đến giờ vẫn được cô giữa nguyên.

Như Hạ tự nghĩ tự cười. Cô nhớ lúc mới đầu về ở chung với người đàn ông kia, cả hai có bao nhiêu thứ không hòa hợp. Chỉ nội việc tắm rửa thay đồ của cô nàng đã khiến người ấy phát điên lên. Bởi vì mỗi lần tắm cô lại thay một bộ đồ khác. Mỗi khi giặt đồ, phơi đồ rồi phải xếp chồng đồ, thì đồ của người ấy chắc chỉ có mỗi cái áo thun ba lỗ và quần đùi còn lại một núi là quần áo là của cô nàng.

Một người đàn ông độc thân bình dân phải nuôi con gái của nhân tình.

Thật đáng thương.

Tí tách.

Mưa?

Như Hạ giật mình, nước lách tách rơi xuống cánh tay cô.

Như Hạ ngước lên nhìn bầu trời không biết đã kéo mây đen lúc nào, tháng sáu trời đã đổ mưa rồi sao?

Cơn mưa đầu hạ rơi xuống nhanh chóng không hề báo trước. Hạt mưa nặng hạt bất ngờ đổ ập xuống khiến bất cứ người đi đường nào cũng không tránh kịp.

Như Hạ cũng thế, trên đầu ngoại trừ chiếc mũ kết có tác dụng che nắng thì gặp trời mưa nó trở nên vô tác dụng. Có ai nghĩ đến chuyện mưa gió giữa trời đẹp thế này để mang theo áo mưa đâu cơ chứ, nhưng cũng may mà giấy bút vẽ đặt trong ống đựng giấy chuyên dụng nên sẽ không bị dính ướt.

Bàn đạp vừa thay không sợ đạp trượt chân, Như Hạ hai tay nắm chặt ghi đông hai chân dùng hết tốc đạp thật nhanh chóng về nhà. Mưa cũng không vì cô nàng xinh đẹp bị tắm ướt như chuột lột mà đau lòng, cứ thế suốt đoạn đường về đến nhà mưa chỉ có to hơn chứ không có dấu hiệu dứt, bầu trời cũng tối nhanh hơn ngày thường.

Như Hạ chạy xe về khu hẻm nhà mình, tuy là hẻm nhưng xe tải nhỏ vẫn có thể đi vào. Nhà của Như Hạ là dạng nhà cũ kéo cửa sắt, cô bị tắm mưa đến run rẩy, nước mưa chảy nhòe cả đôi mắt, cầm chìa khóa đút vào ổ cũng chệch mấy lần.

Đến khi mở được khóa cô nhanh chóng kéo cửa, mạnh đến mức cửa phát ra cả tiếng roẹt, quẳng vội xe đạp vào một góc tường, rũ nước trên người, cô cởi cái mũ kết xuống, nước lỏng tỏng chảy xuống khắp mặt. Như Hạ lấy tay chùi mắt, tháo ống giấy đặt vào giỏ xe, rồi đá giầy ra khỏi chân, dậm dậm mấy cái lên thảm rồi rùng mình vì lạnh.

Trong nhà vắng lặng lại im ắng, Như Hạ bật đèn, căn phòng sáng hơn hẳn, có chút ấm áp của ánh điện, cô cởϊ áσ thun, cởi luôn cả quần dài và đồ lót ném vào máy giặt ở ngoài cửa phòng tắm rồi chạy vọt vào bên trong.

Mở vòi sen, Như Hạ chỉnh chế độ nước ấm, cô đứng dưới làn nước, nước chạy dài trên làn da mịn màng của cô, lướt qua từng đường cong nảy nở của thiếu nữ. Làn nước ấm áp cuốn trôi dòng nước mưa lạnh lẽo ngoài kia, Như Hạ nghĩ chú ấy chắc hôm nay cũng chưa về.

Người đàn ông từng là nhân tình của mẹ ấy, người đã từng cầu hôn mẹ cô.

Người đã nuôi cô ba năm nay là một tài xế lái xe tải đường dài, thường xuyên đi xa. Mỗi lần đi có thể là ba bốn ngày hoặc có khi gần nửa tháng, nhưng mỗi khi đi xa về chú ấy về đều rất hỏi han cặn kẽ tình hình ở nhà của cô và câu cửa miệng quen thuộc:

"Cháu còn tiền xài không?"