"Chào em, em là học sinh mới mà Bạch Mỹ nói sao? Thầy là Chí Thanh, gọi thầy Thanh như đám Bạch Mỹ là được. Ừm, em đã từng học vẽ ở đâu chưa?"
Giọng nói của thầy giáo cũng như bề ngoài anh ta rất nhẹ nhàng, từ tốn, cứ như dòng suối chảy róc rách đều đặn chảy từng nhịp vào tai người nghe.
Nhưng Như Hạ lại bị một loạt câu hỏi dồn dập thì lúng túng, mọi cảm xúc khó nắm bắt lúc nãy đều bị quăng qua một bên xó nào rồi, chỉ có thể vờ điềm tĩnh như vẻ ngoài vốn có của mình mà lễ phép đáp lại:
"Chào thầy, em là Như Hạ. Em lần đầu tham gia lớp luyện vẽ thôi."
Thầy giáo quả là đúng như Bạch Mỹ nói, vừa dịu dàng lại tận tâm. Sau khi biết Như Hạ là người mới toanh thầy giải thích rất kỹ quy trình lớp căn bản từ vẽ tĩnh vật đến đầu tượng đồng thời dặn dò các dụng cụ cần mua. Giọng thầy vẫn cứ vừa cười vừa nói nhẹ nhàng:
"Nếu em chưa mua có thể hỏi Bạch Mỹ, em ấy rất rành về mấy chỗ bán họa cụ."
Bạch Mỹ thấy Như Hạ tính hỏi gì đó thì húc nhẹ cùi chỏ vào cô bạn rồi nháy mắt, thì thầm vào tai Như Hạ giải thích, mấy họa cụ của thầy toàn là hàng đặt nước ngoài thôi, tụi mình là dân nghiệp dư xài hàng thường trong tiệm sách là được rồi. Như Hạ thúc tay lại liếc mắt nói nhỏ lại:
"Không phải, tui chỉ muốn hỏi học phí như thế nào thôi. Họa cụ hôm bữa bà dặn tui cũng mua được ít nhiều rồi."
Thầy giáo trẻ thấy hai cô nhỏ chụm đầu thì thầm thì tay nắm hờ để ngay miệng như che giấu ý cười:
"Có gì em cứ hỏi thầy, học phí thì đóng theo tháng... Hôm nay em cứ tham quan thoải mái, rồi chọn lựa giờ học phù hợp là được. Bây giờ em mới bắt đầu có lẽ hơi trễ so với mấy đứa như Bạch Mỹ, nếu không thể đăng ký học nguyên tuần thì cứ xen kẽ, cố gắng về nhà rãnh lúc nào lúc ấy cứ lấy giấy ra luyện nhiều vào."
Như Hạ nhìn bảng giá Bạch Mỹ đưa, nắm tay hơi siết một chút, rồi đăng ký vào lớp tuần ba buổi chiều ba, năm, bảy.
Bây giờ đã nghỉ hè, Như Hạ đang đi làm thêm tại tiệm bánh gần nhà, công việc làm vào mỗi buổi sáng khá đơn giản chỉ việc trông tiệm và xếp bánh ra quầy, như vậy buổi chiều hai tư sáu có thể đến lớp học thêm khác.
Như Hạ cũng đã tìm hiểu kỹ rồi, khối H ngoại trừ môn năng khiếu còn có môn Văn nữa. Nếu chỉ học thêm một môn có thể xin tiền của chú, nhưng học vẽ này, Như Hạ không chắc chú ấy sẽ đồng ý.
Đúng vậy, Như Hạ mười sáu tuổi không có cha, mẹ cũng mất năm cô mười ba. Hiện tại cô đang sống nương tựa vào người chú không có quan hệ máu mủ gì với mình.
Nghĩ đến người ấy, nhớ đến những bức tranh phủi bụi ấy, Như Hạ cảm thấy tim lại quặn thắt, dứt khoát rút ví nhỏ trong túi quần đóng trọn học phí một tháng.
Sau đó Như Hạ chào tạm biệt thầy giáo dắt xe ra về, thầy giáo cũng rất vui vẻ vì học sinh đóng học phí dứt khoát như vậy. Ánh mắt ấy cứ cong lên ý cười rất đỗi dịu dàng khiến Như Hạ chỉ muốn cong đuôi bỏ chạy.
Bạch Mỹ mở cửa thấy nhỏ bạn bị ông thầy đẹp trai nhà mình dọa chạy thì vịn cửa sắt nhoài người nói với theo:
"Mai nhớ đến đúng giờ nha bà."
Sau đó cô nàng hai bím lúc lắc đóng cửa cài chốt lại, nhưng giây phút cánh cửa được đóng lại, khi bóng dáng Như Hạ dần khuất xa trong ánh nắng trời chiều thì ánh mắt Bạch Mỹ lại trở nên âm trầm. Bàn tay nắm cánh cửa sắt cũng siết chặt. Cả người cô gái lúc này toát ra sự lạnh lẽo, ngay cả ánh mắt nhìn về phía nơi xa kia cũng trở nên dữ tợn, thật khác với sự tươi tắn vui tươi của cô nàng lúc nãy khi ở trước mặt Như Hạ.
Nhưng những thay đổi ấy như cơn gió thoáng chốc tan biến, cô gái tóc bím lại trở về khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu như lúc ban đầu.
Bạch Mỹ quay người trở về phía phòng học, nơi có người thầy giáo tuấn tú dịu dàng đang chăm chú kiểm tra bài cho các học sinh của mình.
Bạch Mỹ ngồi lại chỗ mình, cầm bảng phác chì lên chuẩn bị phối màu. Ánh mắt dấu dưới tấm bảng vẽ chứa đầy cảm xúc phức tạp mà chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ. Dù chỉ là một giây, cũng thật khó để cô rời tầm mắt mình khỏi bóng lưng của người thầy giáo này. Anh ta đang cầm bút chì phác thảo lại sửa sai cho bà chị mũm mĩm ngồi trước cô. Một sự ghen ghét vô cớ dâng trào, nhưng dường như cô đã quá quen với việc kiềm chế nên trong lòng dù dậy sóng cũng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc dư thừa nào ra ngoài.
Bạch Mỹ nhìn khuôn miệng lúc nào cũng tươi cười của người thầy bất giác lòng bàn tay siết chặt, cô hiểu rõ mình muốn thầy ấy chỉ cười với một mình cô mà thôi. Thiếu nữ tuổi mười bảy dễ xúc động với tình yêu đầu đời của mình. Bạch Mỹ hôm nay vì sự xuất hiện của Như Hạ mà tâm trạng dù đã chuẩn bị trước vẫn bị rối loạn, cho đến khi người đàn ông quay xuống, ánh mắt lướt qua bài của cô. Bạch Mỹ thoáng giật mình, cả người bỗng chốc trở nên nhu hòa, cô nàng nhếch môi nụ cười rạng rỡ trở lại như lúc trước, rồi nghiêm túc đưa bản pha màu mẫu của mình cầm lên, miệng ngọt ngào hỏi người đàn ông:
"Thầy ơi, chỗ này em pha màu đã ổn chưa ạ"