Nơi này là trường học quý tộc, học sinh không phú thì quý. Anh thấy Cố Thi vẫn luôn đi theo phía sau, sợ cậu cảm thấy giàu nghèo chênh lệch quá lớn, làm cậu sinh ra tâm lý tự ti.
Phương Gia Ngôn có chút khẩn trương, anh nghe nói rất lâu trước đây trường học cũng từng đặc cách cho học sinh xuất sắc. Chỉ là học sinh đó vừa đến trường học mấy ngày liền bởi vì áp lực quá lớn mà nhảy xuống hồ tự sát.
Anh sợ Cố Thi cũng bị hoàn cảnh ảnh hưởng, đi chậm lại, đặt tay lên bả vai Cố Thi ôn nhu nói: “Em rất có thiên phú trong chạy nước rút, thành tích học tập cũng tốt. Xuất thân chỉ có thể quyết định khởi điểm của một người, không thể quyết định cả đời. Đời người rất dài, tương lai có nhiều thứ đáng để mong chờ.”
Cố Thi nghi hoặc nhìn anh ta, lời của Phương Gia Ngôn thì cậu tán đồng, nhưng sao phải dùng lời này an ủi cậu chứ?
Cậu xuất thân hoàng tộc, điểm xuất phát là thứ mà người khác cả đời cũng không đạt được, hơn nữa bản thân mình còn thành công đăng cơ làm hoàng đế, làm một thiên cổ minh quân, mỗi ngày đều được quần thần ca ngợi.
Phương Gia Ngôn khuyên nhủ một đường, cho đến khi đi đến trung tâm hoạt động mới dừng lại.
Diện tích thính phòng trong trung tâm hoạt động rất lớn, sân khấu bố trí cũng rất hoa lệ. Người tham gia diễn xuất phần lớn là thành viên câu lạc bộ, khán giả dưới đài chỉ có lác đác vài người.
Loại tiết mục ca vũ bình thường này hoàn toàn không hấp dẫn được các thiếu gia, cho nên người tới đây xem chỉ có thể đếm trong lòng bàn tay, bao gồm cả Cố Thi ở trong đó cũng là do Phương Gia Ngôn kéo tới bổ sung thêm.
Cố Thi đi lên phía trước chọn một nơi có tầm nhìn đẹp rồi ngồi xuống, tay nắm lấy tay vịn, chờ mong nhìn về phía sân khấu.
Màn biểu diễn Street Dance trên đài kết thúc, một mình Cố Thi cống hiến màn vỗ tay vang dội nhất.
Trẫm thích, đừng có ngừng, tiếp tục nhảy!
Trên sân bóng rổ, Tỉnh Nguyên Hoá lần nữa thành công đánh bóng vào rổ. Hắn lau mồ hôi trên người, nghỉ ngơi một chút đang muốn tiếp tục, quay người thấy một nam sinh nhỏ nhắn nhảy nhót chạy tới, đưa nước đưa khăn cho đối thủ của hắn.
Thấy ánh mắt của hắn, đối thủ cười cười tuỳ ý nói: “Ba cậu ta là cấp dưới của ba tôi, sau khi nhập học liền thành đàn em của tôi.”
Tỉnh Nguyên Hoá ngẩn người, hắn nhìn về phía tuỳ tùng nhỏ của đối thủ, trong đầu nghĩ đến Cố Thi.
Đều là người có đàn em, vì cái gì đối thủ của hắn có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này. Hắn trả tiền công cho Cố Thi, hắn cũng muốn cậu đưa nước đưa khăn cho hắn.
Tỉnh Nguyên Hoá càng nghĩ trong lòng càng thấy không cân bằng, sân bóng rổ lại oi bức vô cùng, hắn trực tiếp ra khỏi sân, không đánh nữa.
Trong phòng ngủ an an tĩnh tĩnh, Cố Thi còn chưa có trở về. Một mình Tỉnh Nguyên Hoá trong phòng giận dỗi, lạnh mặt gửi tin nhắn cho Cố Thi, [Trong năm phút xuất hiện trước mặt tôi, bằng không trừ tiền lương của cậu.]
Hắn tính qua thời gian, dựa theo tốc độ Cố Thi chạy, năm phút hẳn cũng đủ cho cậu chạy về.
Tỉnh Nguyên Hoá đợi không đến một phút, trên wechat có một cuộc gọi đến.
Hắn nhận cuộc gọi, thấy Cố Thi đứng ở hành lang toà trung tâm hoạt động, cậu nhìn thời gian, vẻ mặt nghiêm túc nói: “57 giây, chưa đến 5 phút. Bây giờ tôi đã xuất hiện trước mặt cậu, vậy tiền lương hôm nay của tôi….”
Cậu còn chưa nói xong, Tỉnh Nguyên Hoá liền cúp điện thoại.
Qua một lát, Cố Thi nhận được tin nhắn của Tỉnh Nguyên Hoá: [Hôm nay đừng hòng nhận lương🙂]
Tỉnh Nguyên Hoá gửi xong tin nhắn này cũng không xem điện thoại nữa, chờ hắn tắm nước lạnh đi ra, Cố Thi đã ngồi trong phòng ngủ chờ hắn.
Nhìn thấy Phương Gia Ngôn ở phía sau, sắc mặt Tỉnh Nguyên Hoá lại lần nữa trầm xuống.
Tuỳ tùng nhỏ cũng không chú ý đến sắc mặt hắn, đưa trà sữa xách trong tay cho hắn.
Một tuần còn chưa đến, Cố Thi vẫn chưa nhận được tiền lương, cuộc sống khó khăn túng thiếu, mười mấy đồng đối với Cố Thi mà nói là rất đắt.
Tỉnh Nguyên Hoá nhận được trà sữa vốn rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Phương Gia Ngôn vậy mà cũng có một ly, hơn nữa giống với chính mình, trong lòng hắn chợt nảy lên một suy nghĩ.
Hắn giữ chặt Cố Thi, thấp giọng hỏi: “Ly trà sữa thứ hai giảm giá hả? Trong hai ly này, ly của ai được giảm giá?”
Cố Thi có chút chột dạ: “Không phải ly của cậu.”
Tỉnh Nguyên Hoá hừ nhẹ một tiếng, khéo miệng không nhịn được nhếch lên.