Phương Gia Ngôn ở một bên thỉnh thoảng nghe được hai người nói chuyện, nhưng không quá rõ ràng.
Anh liền nhẹ giọng nói: “Cửa hàng mới khai trương, mua một tặng một, giá cả rất hợp lý, một lát nữa tôi cũng định mang cho bạn cùng phòng một ly.”
Tỉnh Nguyên Hoá lộ ra nụ cười lạnh, hắn ôm lấy cổ Cố Thi, ở bên tai cậu hung dữ hỏi: “Ai là người được tặng? Hả?”
Kỳ thật hắn không thèm để ý vấn đề này, rốt cuộc đều là tâm ý của Cố Thi. Nhưng hắn muốn trở thành người đặc biệt nhất, dù sao giữa hắn và Cố Thi cũng có giao dịch tiền tài.
Cố Thi: “....”
Tiệm trà sữa trong trường có hoạt động, cậu rút thăm trúng thưởng được một ly trà sữa, tặng một ly cùng loại.
Cậu cũng muốn ban thưởng cho thần tử của mình, nhưng ngày hôm qua cậu đã đưa tiền cho hai nhóc bạch nhãn lang trong nhà. Quốc khố trống rỗng, hoàng đế không có tiền.
Cậu nhỏ giọng nói cho đại tướng quân, cả hai ly kỳ thật đều được tặng. Cậu cho rằng Tỉnh Nguyên Hoá sẽ tức giận, không nghĩ tới hắn ngược lại lại cười rộ lên.
Tỉnh Nguyên Hoá xoa xoa đầu Cố Thi, vừa nghe không có ly nào phải tiêu tiền, trong lòng hắn lập tức cân bằng.
*
Trong mắt Phương Gia Ngôn, Cố Thi chính là huy chương tương lai của trường học. Anh cần phải định kỳ đánh bóng huy chương, để cậu có thể toả sáng và làm vẻ vang cho trường.
Anh không nhận ra bầu không khí trong phòng không đúng, đánh bóng huy chương xong liền mỹ mãn rời đi. Trong phòng chỉ còn lại Tỉnh Nguyên Hoá đang suy nghĩ cùng với Cố Thi đang lâng lâng vui vẻ.
Tỉnh Nguyên Hoá nhớ lại chuyện vừa rồi, hắn cảm thấy mình mười sáu tuổi rồi, không nên trẻ trâu như vậy, về sau phải chú ý, đừng tính toán chi li.
Cố Thi hôm nay đã hoàn thành xong cốt truyện cởi băng vải, tắm rửa thay đồ xong, mới vừa từ phòng tắm đi ra đã bị Tỉnh Nguyên Hoá ấn lên cửa.
Biểu tình hắn có chút cổ quái, trong thanh âm đều là ghen tị, “Điện thoại của cậu để trên bàn tôi quên lấy đi, vừa mới có người gọi cho cậu, tên hiển thị là ‘Trung Thần Lương Tướng’. Tôi khá tò mò, cũng gọi cho cậu một cuộc.”
Hắn dừng một chút, nheo mắt lạnh lùng nói: “Cho nên, vì sao cậu để tên tôi là ‘Loạn Thần Tặc Tử’. Còn có trung thần lương tướng rốt cuộc là ai, tôi đối với cậu không tốt à! Dựa vào cái gì tên đó là lương tướng còn tôi là tặc tử!”
Cố Thi không dám trả lời Tỉnh Nguyên Hoá, trung thần lương tướng kỳ thật là trạng nguyên lang. Khí thế của đại tướng quân quá hung ác, cậu sợ Phương Gia Ngôn sẽ bị đánh chết.
Tỉnh Nguyên Hoá hỏi xong liền đợi một hồi, thấy Cố Thi không rên một tiếng. Hắn giơ tay nắm lấy cằm Cố Thi, âm trầm nói: “Đừng nói cho tôi là Phương Gia Ngôn, tên đó đối với cậu rất tốt à? Có tốt như tôi đối với cậu không!”
Cố Thi quyết đoán lắc đầu, Tỉnh Nguyên Hoá rất tốt, chỉ là quá mức cậy sủng mà kiêu, thường xuyên mạo phạm uy nghiêm hoàng gia. So sánh mà nói, trạng nguyên lang càng thêm dè dặt có lễ.
Tỉnh Nguyên Hoá híp mắt cẩn thận đánh giá, cậu bạn nhỏ cùng phòng lúc nói dối mặt cũng không đỏ, chính là đôi mắt đảo qua đảo lại khắp nơi.
Lúc trước hắn vẫn là bạn tốt nhất của Cố Thi, mới qua mấy ngày Cố Thi liền cặp kè với người khác.
Tỉnh Nguyên Hoá nghiến răng, tiến đến gần lỗ tai trắng nõn của bạn cùng phòng, hung ác nói: “Suy nghĩ cho rõ ràng, tiền lương của cậu còn nằm trong tay tôi đấy.”
Vừa nghe đến tiền lương, Cố Thi lập tức quay đầu. Động tác của cậu quá nhanh, cánh môi cọ qua mặt Tỉnh Nguyên Hoá.
Hai người đồng thời sửng sốt một chút, Tỉnh Nguyên Hoá đứng thẳng lên, che lại nơi bị đυ.ng phải, chần chờ nói: “Cái gì vừa đυ.ng vào tôi, miệng cậu?”
Cố Thi không trả lời mà vội vàng lau miệng, nụ hôn của cậu hẳn nên để lại cho phi tần trong hậu cung, sao có thể hôn đại tướng quân, này còn ra thể thống gì.
Tỉnh Nguyên Hoá chỉ là cảm thấy bị người cùng giới hôn, cảm giác không quen, thế nhưng thấy phản ứng của Cố Thi ghét bỏ như thế, cảm giác không được tự nhiên trong nháy mắt biến thành khó chịu.
Hắn mới là người bị hôn, là người bị hại, hắn cũng chưa nói ghét bỏ cậu, Cố Thi vậy mà dám ghét bỏ hắn.